Khi Tôn Giai Ni tỉnh lại đã là chạng vạng.
Cô nhìn bốn mặt tường trắng như tuyết xung quanh, lúc này mới nhớ Lục Minh Thần đã đưa mình đến bệnh viện.
Thân thể vừa động, mu bàn tay đã nhức một cái.
“Sssh ~” Cô hít một hơi khí lạnh, cửa cũng bị đẩy ra cùng lúc.
Lục Minh Thần đi vào, gấp gáp hỏi: “Em không thoải mái chỗ nào à?”
“Không sao, em không cẩn thận đυ.ng vào.” Tôn Giai Ni ra hiệu mũi kim ở mu bàn tay.
“Còn đau bụng không? Tôi vừa đi lấy báo cáo xét nghiệm của em.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm trọng của anh, Tôn Giai Ni lập tức nghĩ đến khả năng nào đó.
Đầu cô nổ vang, cắn môi hỏi: “Có phải… em mang thai rồi không?”
Tuy rằng mỗi lần hoan ái Lục Minh Thần đều đeo bao nhưng có thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn mà?
Câu này vừa nói ra, Lục Minh Thần hơi run run.
Anh sờ đầu cô, cười nói: “Đừng sợ, không phải mang thai, bác sĩ nói em bị viêm dạ dày cấp tính nhẹ.”
Anh thực sự mong chờ cô mang thai, nhưng thiếu nữ còn quá nhỏ.
“Sao có thể như vậy? Dạ dày em trước giờ vẫn tốt mà.”
“Chắc là liên quan đến gần đây em ăn uống không quy luật.”
Tôn Giai Ni nghe vậy hơi nghĩ ngợi, lập tức hiểu ra lý do là dạo này mình ăn cơm không đúng bữa.
Mấy ngày qua, ngoài đi học, phần lớn thời gian cô đều nằm khóc trong ký túc xá, thường thường một ngày ăn một bữa, chẳng trách dạ dày không khỏe.
“Do anh không tốt, không nên dẫn em đi ăn đồ khẩu vị nặng như thế.” Lục Minh Thần nói xin lỗi cô, giọng nói đầy tự trách.
Tôn Giai Ni không chịu nổi dáng vẻ này của anh, vội lắc đầu: “Không phải lỗi của anh.”
Những món ăn kia đều là món bình thường cô thích nhất, sao cô lại không hiểu tấm lòng anh cho được?
“Anh vừa hỏi bác sĩ rồi, chờ em truyền dịch xong là xuất viện được.”
“Vâng.”
“Mấy ngày nữa em phải cố gắng để ý, quan sát mọi lúc. Anh thấy ở ký túc xá không có ai chăm sóc em, về nhà cũng khiến chú dì lo lắng, hay là đến chỗ anh ở tạm hai ngày nhé?”
Cô gái nhỏ sững sờ, vẻ mặt phức tạp nhìn anh.
Lục Minh Thần thấy cô không đồng ý lại tiếp tục nhẹ nhàng giải thích: “Em yên tâm, anh sẽ không làm gì em cả, chỉ là anh không yên tâm thôi, chờ em khỏe lên anh sẽ đưa em về ký túc xá. Nếu em sợ bất tiện thì anh có thể ra ở ngoài khách sạn.”
Lòng Tôn Giai Ni phức tạp trong phút chốc.
Trước đây, mỗi khi Lục Minh Thần bá đạo quyết định, thỉnh thoảng cô sẽ cảm thấy anh quá hung hăng độc đoán.
Nhưng bây giờ mỗi câu nói của anh đều cẩn thận dè dặt, ôn nhu trưng cầu ý kiến của mình, chẳng biết vì sao cô lại cảm thấy khó chịu.
Dường như anh đang cố gắng chiều theo cô, vì cô mà thay đổi bản chất của mình.
“Vâng.” Dưới ánh mắt chờ mong của anh, Tôn Giai Ni khẽ gật đầu.
Phù ~
Lục Minh Thần rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Anh đi tới bên đầu giường, chỉnh tốc độ ống truyền chảy chậm một chút, lại cầm tay Tôn Giai Ni hỏi cô: “Lạnh không?”
“Không lạnh.”
Mặc dù nói “không lạnh” nhưng Lục Minh Thần lại ngoảnh mặt làm ngơ, anh nắm tay cô nhẹ nhàng xoa xoa, giảm bớt khí lạnh ở lòng bàn tay cô.
Cô gái nhỏ xoay người về phía Lục Minh Thần không nhìn thấy, khóe môi khẽ cong lên.
***
Quay về nhà Lục Minh Thần đã gần bảy giờ.
Gần mười ngày không gặp, nơi này không thay đổi chút nào.
Dép của Tôn Giai Ni, khăn trải bàn tự chọn, đệm dựa phim hoạt hình trên ghế sô pha, tất cả những chi tiết nhỏ liên quan đến cô đều như cũ.
Lục Minh Thần ôm cô ngồi xuống ghế sô pha, cầm dép lê ngồi xổm xuống thay cho cô, dịu dàng hỏi: “Mệt không?”
Tôn Giai Ni lắc đầu một cái.
Ngủ cả một buổi trưa ở bệnh viện, cô không buồn ngủ chút nào.
“Vậy đi tắm trước đi, chúng ta cùng xem ti vi.”
Tôn Giai Ni rất sợ anh tắm cho mình, dù sao quan hệ của hai người bây giờ đang rất lúng túng.
May mà anh chỉ ôm cô đến cửa phòng vệ sinh liền tự giác ra ngoài.
Tắm xong thay áo ngủ đi ra, Lục Minh Thần bưng một bát cháo loãng từ bếp đến trước mặt cô, nói: “Bây giờ em chỉ có thể ăn thanh đạm chút, để nguội một lúc rồi hẵng ăn.”
“Vâng.”
Có thể người bệnh đều mẫn cảm yếu đuối, nhìn mỗi hành động của anh, cô gái nhỏ đều vô thức muốn khóc.
Mà nước mắt một khi đã dâng lên thì không khống chế nổi.
Từng giọt nước mắt lớn chảy ra, Lục Minh Thần nhìn mà tim thắt chặt.
Anh thực sự không nhịn được, một tay ôm cô vào ngực, dịu dàng nói: “Muốn khóc thì khóc đi, có chú Lục ở đây rồi.”
“Oa ~”
Có lời này của anh, Tôn Giai Ni không kìm nén bản thân nữa, nước mắt tùy ý chảy xuống như đê vỡ.
Cô căn bản không rảnh để ý hình tượng gì hết, khóc vô cùng khó coi, nước mắt nước mũi đều thấm vào sơ mi cao cấp chất liệu hoàn mỹ của Lục Minh Thần.
Anh cũng không đẩy ra, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, hạ một nụ hôn xuống đỉnh đầu cô.
Tối hôm đó, cuối cùng Lục Minh Thần vẫn không ra khách sạn.
Đương nhiên anh cũng không ngủ trên giường chính.
Anh ôm cô gái nhỏ đã khóc mệt lên giường, dùng khăn lông ấm lau mặt cho cô, anh tựa đầu giường nhìn cô ngủ mà rơi vào trầm tư.
Mới năm ngày thôi, cô gái nhỏ đã gầy đi một vòng rõ rệt rồi.
Tính tình hoạt bát thích cười trước kia cũng bớt lại, khi cô nhìn anh có chút khổ sở trong oan ức, như chú nai con bị dọa, không chịu được sợ hãi.
Lần đầu tiên trong đời anh nếm được mùi vị hối hận.