Khác với Lục Minh Thần một đêm không chợp mắt, Tôn Giai Ni ngủ ngon cả đêm.
Sau khi dùng cơm nước xong, dạ dày cũng không khó chịu nữa.
Lục Minh Thần dịu dàng cả một ngày cũng làm trái tim sợ hãi của cô hơi lắng xuống.
Trên giường lớn trắng như tuyết đều là mùi hương của anh, cô nằm trên giường không hề gặp ác mộng.
Sáng sớm hôm sau, cô gái nhỏ vừa mở mắt ra liền thấy Lục Minh Thần nhìn sâu vào mắt mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ni Ni, chúng ta nói chuyện."
Nói chuyện?
Nói chuyện gì?
Tôn Giai Ni theo bản năng rúc đầu vào trong chăn làm đà điểu.
Thế nhưng sói xám lớn bên ngoài lại không định buông tha cô, dù bịt kín chăn nhưng vẫn không ngăn được tiếng Lục Minh Thần liên tục truyền vào không ngừng.
“Tôi biết chúng ta bắt đầu quá đột ngột. Tôi cũng thừa nhận, lúc trước để em làm bạn gái mình chỉ vì cảm thấy dáng vẻ em thẹn thùng rất đáng yêu, có chút không đành lòng nhìn thấy em ngồi xổm ở hàng lang buồn bã. Lúc ấy, tôi chỉ thích…”
Trong ổ chăn tối tăm, lời anh như mũi tên nhọn phóng tới từ bốn phương tám hướng.
Tôn Giai Ni cực kỳ khó chịu, cô xốc chăn lên, đỏ viền mắt nói: “Xin anh đấy, đừng nói nữa.”
Quả nhiên, chỉ là cô đơn phương mà thôi.
Lại muốn khóc…
Lục Minh Thần thở dài một hơi.
Trước kia sao lại không phát hiện ra cô đáng yêu như vậy chứ?
Là cô che giấu quá tốt hay là anh quá ngu dốt?
Nhưng trước khi an ủi cô, anh phải nói hết lời đã.
“Nhưng đó là trước đây. Sau này, tôi ngày càng thích em, thích em hoạt bát hào phóng trước mặt người khác nhưng lại thẹn thùng đỏ mặt trước mặt tôi, thích em giản dị, thiện lương, em phấn chấn mạnh mẽ, thích cái cách em thích tôi hơn cả tôi thích bản thân mình…”
Tôn Giai Ni bị anh vòng vo muốn hôn mê.
Chờ cô phản ứng lại, nụ hôn của Lục Minh Thần đã in xuống môi cô.
Anh hôn cô cực kỳ dịu dàng, như một ngọn gió thoáng qua môi cô, tinh tế thưởng thức hương thơm môi cô.
Nụ hôn này nhẹ nhưng cũng nặng, khác hẳn bất cứ nụ hôn nào trong quá khứ.
Hôn xong, trán Lục Minh Thần dựa vào trán cô, mũi dán vào mũi cô, mắt nhìn thẳng mắt cô, dịu dàng nói từng câu từng chữ: “Bạn học Tôn Giai Ni, tôi yêu em, nhiều hơn cả trong tưởng tượng của em, trở về bên tôi được không?”
Giờ phút này, thời gian hoàn toàn đứng im.
Tôn Giai Ni nhìn anh, đôi mắt đỏ hồng chớp chớp liên tục, cả người như rơi vào giấc mơ.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Cô nghe nhầm hay sao?
“Thịch.”
“Thịch.”
Từng tiếng tim đập truyền tới, cô phân biệt kỹ mới phát hiện là nhịp tim Lục Minh Thần.
Người tự tin như anh mà cũng có lúc căng thẳng ư?
Nửa ngày sau, cuối cùng cô gái nhỏ cũng phục hồi tinh thần.
Cô nhìn Lục Minh Thần chằm chằm, môi run run không nói nên lời.
“Tôi biết, quan hệ của chúng ta làm em phải chịu nhiều oan ức, tôi quá bá đạo, quá không để ý cảm nhận của em, quá ích kỷ. Tôi bảo đảm từ hôm nay trở đi, bất cứ chuyện gì đều không giấu giếm em, sẽ hỏi ý kiến em, cho nên đừng giận tôi nữa được không?”
Lời anh chân thành như vậy, cảm động như vậy, lòng Tôn Giai Ni chua xót, bay bổng, nước mắt không khống chế được lăn xuống.
“Thầy Lục, em không giận anh, em chỉ giận bản thân mình. Em cảm thấy mình chưa đủ tốt, anh giỏi giang như vậy nhưng em lại không có gì, căn bản không xứng với anh. Em sợ anh ở bên em chỉ vì trách nhiệm, em không muốn bị anh bỏ rơi nên mới chủ động nói chia tay để giữ lại chút tự tôn, nhưng thật ra mấy ngày nay em vô cùng đau lòng, mỗi giây mỗi phút đều hối hận, em lại không dám đến tìm anh, sợ anh xem thường em…”
Cô nói xong lời cuối cùng, nước mắt đã chảy đầy mặt, không ngừng thút thít.
Cuối cùng cũng nói ra được.
Tự ti, bất an cô chôn giấu, cô tháo tấm vỏ bên ngoài, không hề che giấu nội tâm, để lộ ra trước mặt anh.
Lục Minh Thần biết cô đã cố gắng lấy thật nhiều dũng khí để nói ra toàn bộ lời này, thực ra mấy ngày nay anh cũng mơ hồ đoán được một ít.
Anh ôm chặt lấy cô gái nhỏ, ôn nhu nói: “Tôi biết, tôi cũng nhớ em, nếu không phải vì chờ xong xuôi thủ tục từ chức thì đã đi tìm em từ lâu rồi. Ni Ni, mỗi chúng ta đều không hoàn hảo, em cảm thấy mình không đủ ưu tú, còn tôi lại lo sợ một ngày em trưởng thành, bước ra thế giới rộng lớn, sẽ ghét bỏ tôi già nua, sẽ hối hận quyết định lúc trước thì sao?”
“Không, thầy Lục, em sẽ không hối hận! Anh hãy tin em.”
“Ừm, vậy em cũng phải tin tôi. Ở trong mắt tôi, em là tuyệt nhất, nếu Lục Minh Thần tôi không thích một người thì không ai trên đời này có thể ép buộc tôi.”
“Vâng.”
Hai người ôm nhau thật chặt, cuối cùng bọn họ đã bộc bạch cõi lòng, không còn ngăn cách.
Ôm một lúc, Lục Minh Thần xoay người cô gái nhỏ mềm mại về phía mình, nhẹ nhàng hôn xuống những giọt nước mắt.
Từ gò má, đến môi, lại đến cằm, nụ hôn của anh ngày càng mãnh liệt.
Một đôi tay to cũng không nhanh không chậm vuốt ve ngực cô cách lớp áo ngủ.
“Ưm ~”
Tôn Giai Ni khẽ rêи ɾỉ yêu kiều, cả người như một vũng nước, say ngất ngây trong nhu tình mật ý của anh.
Lục Minh Thần xoay người lên giường, xốc vạt áo ngủ cô lên, nắm bầu ngực tuyết trắng của cô trong tay, mặc sức xoa nắn.
Một đôi vυ' mấy ngày nay không được âu yếm, mau chóng dựng thẳng, đầṳ ѵú phấn nộn mê người, chờ người tới nâng niu.
Anh không nhịn được vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ ngực cô, cực kỳ dịu dàng.
Tay còn lại trượt vào trong qυầи ɭóŧ cô, nhẹ nhàng xoa huyệt nhỏ của cô.
“A ~”
Tiếng Tôn Giai Ni rêи ɾỉ lớn dần, sau khi biết được tấm lòng anh, bây giờ cô chỉ hận không thể lập tức hòa làm một cùng anh.
Dịch mật đã sớm chảy ra, ngón tay Lục Minh Thần đút vào huyệt nhỏ bị hút chặt lấy, không cho rời đi.
Động tác của anh dịu dàng chưa từng có, miệng ngậm núʍ ѵú cô, tay chọc vào huyệt nhỏ của cô làm cô vô cùng thoải mái.
“Thầy Lục ~ ưm ~”
Cô gái nhỏ không nhịn được cất tiếng gọi anh, ra hiệu anh có thể tiến vào.
Nhưng không ngờ Lục Minh Thần chỉ liên tục đâm vào vài chục lần, sau khi đưa cô lên cao trào lại mặc quần áo vào cho cô.
“Em còn chưa khỏe, không thích hợp vận động mạnh.” Anh nói như vậy.