Giáo Sư Quá Bá Đạo

Chương 31: Tôi đã không còn là thầy của em nữa

Trên đường tới, Tôn Giai Ni đã nghĩ kỹ rồi, nếu anh muốn quay lại, cô chắc chắn sẽ không đồng ý.

Nhưng không ngờ dáng vẻ chưa từng xảy ra chuyện gì của anh lại làm lòng cô thêm khó chịu.

Hai người tới một quán ăn gia đình gần trường, Lục Minh Thần gọi cá om dưa, địa sơn tiên*, trứng xào cà chua, súp ngô sườn, đều là món cô thích ăn.

Vừa ngồi xuống, Tôn Giai Ni nhìn Lục Minh Thần ở đối diện, cuối cùng lên tiếng: “Thầy Lục tìm em có việc gì ạ?”

Lục Minh Thần cầm ấm trà trước mặt rót trà cho cô, cười nói: “Tôi đã nghỉ việc ở trường, em nên thay xưng hô khác đi.”

Nhắc đến chuyện này, Tôn Giai Ni cũng tự trách.

Cô bưng chén trà trong lòng bàn tay, ngón tay chậm rãi vuốt nhẹ viền chén, rũ lông mi nói: “Chú… Lục, anh không cần từ chức, mấy lần trước không đi học do thân thể em không thoải mái, không liên quan đến anh.”

Cô biết lời này nghe rất giả tạo, nhưng nếu không nói vậy thì cô không biết làm thế nào mới giữ anh lại được.

Bỏ qua không nói đến quan hệ lén lút của hai người, Lục Minh Thần luôn xuất sắc trên những lĩnh vực chuyên nghiệp.

Anh phổ biến nội dung bài học sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, kết hợp tài tình nhiều ví dụ thực tế trong công việc vào lý thuyết khô khan, anh được đánh giá là giáo viên được hoan nghênh nhất trong trường, ngoài diện mạo anh tuấn, cử chỉ phong độ, phần nhiều liên quan đến giờ học của anh.

Bạn cùng phòng Tôn Giai Ni và các bạn học khác đều thích nghe anh giảng bài nhất.

Nếu như không phải vì cô…

Đều do cô phá hoại mọi thứ.

“Đồ ngốc.” Lục Minh Thần nở nụ cười trầm thấp, anh nhìn chăm chú cô gái nhỏ đang tự trách, dịu dàng giải thích: “Em nghĩ từ chức là chuyện đơn giản như vậy à? Tôi đã đề xuất với trường học từ lúc ở hồ Thiên Đường về, chẳng qua chủ nhiệm khoa vẫn chưa đồng ý, nói không tìm được người thích hợp nhậm chức nên mới kéo dài đến bây giờ.”

Nghe thấy ba chữ “hồ Thiên Đường”, tim Tôn Giai Ni không khỏi khẽ run lên.

Lần đó thiếu chút nữa cô đã ngã xuống vách núi, là anh đã cứu cô.

Sau đó bọn họ nước chảy thành sông, phát sinh quan hệ.

Sau khi trở về, bọn họ ở cùng nhàu, mỗi ngày cùng ăn bữa sáng và bữa tối, từng bước một thân mật hơn, đó là quãng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời Tôn Giai Ni.

Cho nên ý thầy Lục là ―― không phải anh từ chức vì họ chia tay, mà quyết định này đã đưa ra từ sau khi họ ở bên nhau?

Biết chuyện trong tình huống này, Tôn Giai Ni không biết là nên vui hay buồn nữa.

Lòng cô vô cùng khổ sở, trong sương khói trà nóng lượn lờ, hốc mắt cô không khống chế được đỏ lên.

“Sao… Anh không nói gì với em?” Cô nhẹ giọng hỏi.

Cô vẫn cảm thấy trong đoạn quan hệ này, dù Lục Minh Thần bá đạo ra sao nhưng cô vẫn là phía chủ động, trao nhiều tình yêu hơn.

Lại không ngờ, anh vì cô mà từ bỏ công việc giáo viên.

Lục Minh Thần nhìn cô gái nhỏ, biết ngay cô đang suy nghĩ gì.

Anh thở dài, cười khổ nói: “Vốn chờ trường học phê duyệt sẽ báo cho em, không ngờ lại phải chờ ròng rã vài tháng.”

Với tính cách của anh, những việc trước nay không nắm chắc sẽ không nói cho cô, vì sợ kéo dài lâu sẽ khiến cô từ ôm kỳ vọng cuối cùng thành thất vọng.

“Anh luôn như vậy, không nói gì cả…” Tôn Giai Ni tự lẩm bẩm, không biết là nói với anh hay là nói với bản thân.

“Là lỗi của anh.”

Anh vẫn coi cô là trẻ con, đã quen che mưa chắn gió vì cô, sắp xếp xong tất cả nhưng lại vừa khéo xem nhẹ cảm giác không an toàn sâu trong nội tâm cô.

“Làm phiền ạ.”

Người phục vụ bên cạnh mang đồ ăn lên đúng lúc xen vào sự im lặng giữa hai người.

“Tạm thời đừng nói nữa, ăn cơm đã nào.”

Sau đó, hai người không nói gì nữa.

Lục Minh Thần vẫn luôn gắp đồ ăn cho cô, trứng gà mùi thơm nức mũi, miếng khoai tây giòn xốp mềm mại, cá om dưa lọc xương, bản thân anh không ăn mấy, chỉ chăm chú gắp vào bát cô.

Hành động nhìn không có gì đặc biệt nhưng Tôn Giai Ni lại muốn khóc.

Miễn cưỡng ăn hơn mười phút, sắc mặt cô tái nhợt, đặt đũa xuống.

“No rồi hả?”

“Vâng.”

“Ngoan, uống ít canh đi.”

Lục Minh Thần đưa bát qua, Tôn Giai Ni nhận lấy, ngoan ngoãn uống mấy ngụm.

Không biết lâu, trán cô liên tục đổ mồ hôi, thần sắc cả người cũng ngày càng kém.

Nhìn tay cô vẫn luôn đặt trên bàn, cuối cùng Lục Minh Thần phát hiện ra có chỗ không đúng.

“Ni Ni, em sao vậy?”

“Không sao.”

Nhìn cô đâu có chỗ nào giống không sao chứ?

Lục Minh Thần gấp đến độ trực tiếp đứng lên đến bên cạnh cô, chặn ngang cô ôm lên.

"Đi, chúng ta lập tức đi bệnh viện."

Là sơ sót của anh, vừa nãy gặp mặt đã thấy sắc mặt cô kém lại chỉ nghĩ do tâm trạng không tốt.

“Thầy Lục, đừng, bên ngoài có người.” Tôn Giai Ni cuống quýt ngăn anh, giãy giụa muốn thoát khỏi l*иg ngực anh.

Quán ăn này cách trường học rất gần, rất nhiều giáo viên và sinh viên đến đây ăn cơm, tuy đã quá giờ ăn nhưng tóm lại bị nhìn thấy vẫn không tốt.

Cô đã sinh bệnh mà còn chú ý việc nhỏ nhặt như vậy, có thể thấy bình thường cô cẩn thận thế nào.

Lòng Lục Minh Thần đau xót, tay vòng sau lưng cô siết thật chặt.

Anh nhanh chân đi ra ngoài, ôm cô từ ghế lô tối tăm ra dưới ánh mặt trời rực rỡ.

“Ni Ni, tôi đã không còn là giáo viên của em nữa rồi.”

Vì vậy, chúng ta không cần để ý đến ánh mắt của bất cứ người nào.