Giáo Sư Quá Bá Đạo

Chương 30: Anh từ chức

“Ni Ni, buổi trưa chúng ta ăn gì đây?”

“Ni Ni?”

Mộ Kiều Nhiên gọi hai câu, Tôn Giai Ni mới phục hồi tinh thần lại.

“A? Sao vậy?”

“Tớ vừa mới hỏi cậu buổi trưa ăn gì?”

“À, cậu quyết định đi, tớ thế nào cũng được.”

Nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của bạn tốt, Mộ Kiều Nhiên không nhịn được nôn nóng đến mức giậm chân.

Cô còn nhớ sáng hôm ấy, lúc nhận được điện thoại của Ni Ni, đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc.

Đó chính là Ni Ni.

Quen nhau nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Mộ Kiều Nghiên thấy bạn mình khóc.

Lúc ấy cô sợ tới mức chạy từ nhà tới trường, hỏi rồi mới biết, hóa ra bởi vì chia tay với chú Lục nhà cô ấy.

Nghĩ tới đây, Mộ Kiều Nghiên lại bắt đầu khuyên cô lần thứ n: “Nếu cậu không bỏ được thì đi tìm anh ấy đi.”

Nam nữ yêu đương thi thoảng náo loạn chia tay không phải rất bình thường sao.

Mặc dù cô và Tô ca ca cho tới giờ chưa từng phát sinh loại chuyện ấy.

Nhưng mà cũng bởi vì bọn họ đã biết nhau rất lâu rồi.

Hơn nữa lần trước anh muốn xuất ngoại, cô cũng có chút háo hức.

Tôn Giai Ni lắc đầu, buồn buồn nói: “Tớ không thể đi tìm anh ấy.”

Mặc dù cô sống một ngày như dài cả năm, nhưng vẫn nhịn xuống, dù sao ban đầu cũng là cô chủ động.

“Haizz…” Mộ Kiều Nhiên bị cô lây nhiễm, cũng bắt đầu bối rối, “Vậy rốt cuộc tại sao cậu phải chia tay với anh ấy hả? Cậu nói với tớ một chút đi, để tớ nghĩ cùng với cậu.”

Mấy ngày nay Tôn Giai Ni kìm nén đến khó chịu, vì vậy mở rộng cửa lòng: “Nghiên Nghiên, tớ cảm thấy tớ ở chung với anh ấy là hại anh ấy. Nếu có một ngày mọi người biết chuyện của bọn tớ sẽ cảm thấy anh ấy như thế nào? Hơn nữa…”

“Còn gì nữa?”

“Hơn nữa tớ không chắc rốt cuộc anh ấy có yêu tớ hay không. Có lúc tớ thấy anh ấy thích mình, nhưng đôi khi tớ lại cảm thấy anh ấy chỉ thích thân thể tớ.”

“Khụ khụ…”

Rốt cuộc đã làm “chuyện xấu” cùng với Tô ca ca, Mộ Kiều Nghiên mơ hồ hiểu ý tứ trong lời cô.

Cô đang muốn khuyên bạn thì điện thoại của Tôn Giai Ni đúng lúc vang lên.

Cô nghe máy, vừa nói đôi câu, sắc mặt đã đại biến.

“Ni Ni, sao thế?”

“Thầy Lục từ chức.”

Tại sao lại như vậy?

Bây giờ mới tháng 9, cách lúc kết thúc học kỳ mấy tháng nữa.

Nhất định bởi vì cô!

Tôn Giai Ni càng nghĩ càng nôn nóng, cũng không kịp nhiều lời liền chạy tới trường học.

Từ cổng sau phố ăn vặt chạy đến văn phòng khoa báo chí, ngày thường đoạn đường rất ngắn nhưng hôm nay lại cực kỳ dài.

Tôn Giai Ni chạy toát mồ hôi, mãi cho đến phòng làm việc trên hành lang, bị gió lạnh thổi, cô mới hơi tỉnh táo lại chút, vội sửa sang lại quần áo rồi gõ cửa đi vào.

Vào trong, cô liếc nhìn bàn làm việc của Lục Minh Thần.

Mấy tháng trước anh còn ở chỗ đó nhân danh “trừng phạt”, muốn cô hết lần này đến lần khác.

Lúc ấy cô vừa sợ vừa sung sướиɠ, đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ anh mang đến, dục tiên dục tử.

Chỉ chớp mắt, chiếc bàn kia đã sạch sẽ, một chút dấu vết cũng không còn.

“Bạn học này, bạn tìm ai?” Cô giáo ở bên cạnh ôn hòa hỏi.

Tôn Giai Ni quay đầu lại, ngơ ngác nhìn cô ấy.

Người này cô biết, là cô giáo Vương dạy lịch sử báo chí quốc tế.

Trước đó không lâu, Tôn Giai Ni còn nghe tin đồn cô ấy đang theo đuổi Lục Minh Thần.

“Cô ơi, thầy Lục có ở đây không ạ?”

Khoa báo chí chỉ có một người họ Lục, cô giáo Vương lập tức hiểu cô đang hỏi ai.

Trên khuôn mặt xinh đẹp lập tức toát ra vẻ tiếc nuối, cô giáo nói: “Thầy Lục à, thầy ấy đã từ chức, buổi sáng mới tới làm thủ tục rồi thu dọn đồ đạc. Em tìm thầy ấy có việc gì sao? Cô có số điện thoại của thầy ấy.”

“Cảm ơn cô ạ, không cần đâu, thật ra cũng không có chuyện gì.” Tôn Giai Ni cố giả bộ bình tĩnh lắc đầu.

Số điện thoại của anh cô không thể quen thuộc hơn nữa, thậm chí có thể đọc thuộc làu làu.

Vừa ra khỏi văn phòng, Tôn Giai Ni liền không nhịn được nữa, dựa vào bức tường trên hành lang chậm rãi ngồi xổm xuống.

Thầy Lục, anh tức giận sao? Không bao giờ muốn thấy em nữa?

Cho nên mới từ chức, chặt đứt tất cả liên lạc giữa chúng ta.

“Bạn học Tôn Giai Ni, làm bạn gái tôi đi.”

Bên tai lại loáng thoáng vang lên lời nói vừa dịu dàng vừa bá đạo của anh.

Thời gian trôi qua thật giống như một giấc mộng.

Tỉnh mộng, hết thảy đã hóa hư không.

Tôn Giai Ni không biết làm sao mình có thể đần độn trở về ký túc xá. Trong phòng ngủ không có một ai, vừa vặn không có ai để ý tới cô, vì vậy, cô ngã nhào lên giường khóc thỏa thích.

Chẳng biết qua bao lâu, điện thoại của cô rung lên.

Cô bây giờ không còn sức lực, cũng lười liếc nhìn.

Mấy phút sau, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Cô không khỏi thấy phiền, vừa muốn ấn tắt, liếc mắt đến tên người gọi, ngón tay chợt dừng lại.

Ba chữ “LLS*” chói mắt cực kỳ, cô không có dũng khí cúp điện thoại của Lục Minh Thần, nhưng càng không có dũng khí nghe máy.

(*) Lục lão sư (thầy giáo Lục)

Vì thế đành phải mặc cho nó một mực vang lên, cho đến khi rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.

Cô thấy tin nhắn wechat mới gửi đến, “Ni Ni, tôi ở cổng trường chờ em, ra ngoài một chút được không?”

Lập tức, mắt Tôn Giai Ni lại ngấn lệ.

Anh thường gọi cô là “Ni Ni”, nhưng giọng điệu rõ ràng mang ý xa cách.

Nếu như trước kia, khẳng định anh sẽ nói thẳng “Tôi ở cổng trường chờ em, ra đây đi.”

Mà không giống như bây giờ, dò hỏi từng chữ.

Nghĩ một lúc, Tôn Giai Ni vẫn quyết định đi gặp anh.

Có lẽ, thầy Lục thật sự có chuyện.

Hoặc là, anh đưa đồ của cô sót lại trong nhà anh đến.

Cô tìm cho mình đủ loại lý do.

Dùng nước lạnh vỗ vỗ mắt, lại đánh ít phấn nền, Tôn Giai Ni thay áo hoodie và váy ngắn, đeo túi xách ra ngoài.

Lục Minh Thần đậu xe ở chỗ cũ ngoài cổng trường, trước kia anh luôn ngồi trong xe, nhưng hôm nay lại đứng bên ngoài.

Lại nói, từ lúc nói lời chia tay, hai người đã năm ngày không gặp nhau.

Mỗi lần đến tiết quảng cáo, Tôn Giai Ni luôn kiếm cớ chạy mất.

Cũng chẳng biết Lục Minh Thần có cố ý hay không, hễ cô không đi đều không điểm danh.

Một ngày không gặp như cách ba thu.

Mấy ngày chưa thấy nhau, hai người đều phát hiện sắc mặt tiều tụy của đối phương.

Yên lặng nhìn nhau vài giây, Lục Minh Thần nở nụ cười trước, dịu dàng hỏi: “Ăn trưa chưa?”

“Chưa.”

So với vẻ thảnh thơi tự nhiên của anh, Tôn Giai Ni có thể nói là như lâm đại địch.

Từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu tiên cô thất tình, căn bản chưa kịp chỉnh đốn lại tâm tình.

“Vừa khéo tôi cũng chưa ăn, cùng đi ăn một chút nhé? Được không?”