Giáo Sư Quá Bá Đạo

Chương 29: Chúng ta chia tay đi

Tôn Giai Ni nào có thể ngủ được chứ?

Bây giờ cô nhớ anh phát điên.

Nhưng, có lẽ là vì đánh cuộc một phen, cũng có lẽ bởi phòng ba mẹ vẫn sáng đèn, cuối cùng, cô không đi xuống.

Cô tắt đèn nằm trên giường, nước mắt không ngừng chảy ra, chảy dọc khóe mắt, thấm vào gối.

Thói quen thật đáng sợ, rõ ràng đã ngủ một mình mười mấy năm, nhưng giờ phút này lại lăn lộn khó vào giấc. Cô nhớ Lục Minh Thần, nhớ những đêm có anh ở bên ngủ cùng.

Đêm hôm đó, cô thức đến hai ba giờ sáng mới ngủ.

Trong mộng cũng không yên, cô thấy Lục Minh Thần và một cô gái xinh đẹp hào phóng ngồi ăn trong một nhà hàng cao cấp. Hai người tuấn nam mỹ nữ, cực kỳ xứng đôi, bên cạnh còn có nhạc công kéo violin.

Nhìn một lát, cô liền khóc òa lên.

“Thầy Lục, đừng ở bên cô ấy, anh không cần em sao?”

Nói xong câu này, cô khóc lóc tỉnh lại.

Yên lặng ăn sáng xong, đối mặt với ánh mắt quan tâm của ba mẹ, cô gái nhỏ quyết định vẫn nên về trường sớm một chút.

“Ni Ni, ba lái xe đưa con đi.”

“Vâng.”

Hai cha con xuống lầu, ba Tôn đi lấy xe, Tôn Giai Ni đứng chờ trên đường trong tiểu khu.

Trong lúc lơ đãng, khóe mắt cô thoáng qua một bóng người quen thuộc.

Cô khó tin nhìn sang, chỉ thấy ở chỗ khúc ngoặt, Lục Minh Thần đang ngồi trên xe, chăm chú nhìn cô thật sâu.

Anh còn mặc bộ quần áo hôm qua ở nhà dượng, trên khuôn mặt trước nay luôn sạch sẽ gọn gàng cũng mọc lên một ít râu.

Tôn Giai Ni lập tức to gan suy đoán: Chẳng lẽ thầy giáo Lục ở đây nguyên một đêm?

Gần như theo bản năng, cô hướng về phía anh, nhưng vừa nhấc chân Tôn Giai Ni lại dừng.

Cô sao có thể quên hiện giờ bọn họ đang cãi nhau chứ.

Yên lặng lên xe, cô ngồi ở ghế phụ, nhìn Lục Minh Thần cũng khởi động xe chạy theo sau.

Lúc qua một phố thương mại, ba Tôn hỏi con gái bảo bối: “Ni Ni à, trời lạnh, quần áo đủ mặc không? Ba thấy quần áo ở cửa hàng kia khá đẹp, chúng ta xuống mua mấy món đi?”

Cô gái nhỏ vừa nghe trong lòng lập tức ê ẩm.

So với mẹ tinh tế, ba vẫn luôn là người truyền thống cứng nhắc.

Quan hệ của ông với con gái cũng không quá thân mật, ngày thường nói chuyện quả thật có hạn.

Nhưng hôm nay ông lại phá lệ muốn đưa cô đi mua quần áo.

Nhất định là mẹ đã nói với ba gì đó.

Tôn Giai Ni lắc đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Không cần mua ạ, quần áo con đủ rồi, cảm ơn ba.”

Ba Tôn nghe vậy, lập tức lại không biết nói gì, chỉ “à” một tiếng.

Đến cửa trường học, ba Tôn vốn kiên trì muốn đưa cô đến dưới ký túc xá, cuối cùng Tôn Giai Ni lấy lý do không có chỗ đậu xe, khuyên ông trở về.

Một mình xách hành lý đi trên con đường chính của trường, không bao lâu sau, Lục Minh Thần liền đuổi đến.

“Ni Ni.”

Bước chân của Tôn Giai Ni hơi chậm lại. Cô cố gắng khôi phục biểu cảm trên mặt, quay đầu lại, lễ phép mà xa cách chào hỏi anh: “Chào thầy Lục.”

Nói xong lại tiếp tục đi về phía trước.

Lục Minh Thần ngẩn người, không ngờ chỉ qua một đêm mà giọng điệu, thái độ của cô đã lãnh đạm đến thế.

Anh ngược lại chưa từng thấy cô như vậy.

Rất nhiều năm trước, cô hoạt bát hào phóng, ánh mắt nhìn anh tràn ngập hồn nhiên và ngưỡng mộ.

Mấy tháng trước gặp lại, lúc cô đối mặt anh không thể che giấu được sự ngượng ngùng của thiếu nữ mới biết yêu.

Sau khi ở cùng nhau, khi thì cô ngây thơ đơn thuần, khi lại gợi cảm quyến rũ.

Thế nên giờ cô coi anh như một thầy giáo bình thường, nhất thời anh không quen nổi.

Anh đứng tại chỗ một lúc, mắt thấy cô gái nhỏ vẫn luôn cúi đầu, bả vai hơi run, Lục Minh Thần thở dài một hơi, bước nhanh đuổi theo.

Thấy trường học người đến người đi, anh cố gắng nhịn xuống không dắt tay cô, chỉ sóng bước bên cạnh cô.

“Bảo bối ngoan, ngàn sai vạn sai đều là anh sai, đừng tức giận có được không?”

Giọng anh đè rất thấp, nhưng bởi vì khoảng cách gần nên tiếng nói truyền vào tai Tôn Giai Ni không sót chữ nào.

Trong nháy mắt, cô bỗng nhiên có chút chán ghét bản thân mình.

Dáng vẻ hiện tại của cô, kiểu cách lại làm bộ, chính là loại trước đây cô coi thường nhất.

Tôn Giai Ni liếc mắt tứ phía, buổi sáng ngày lễ, trong trường không có nhiều người lắm, hoặc là ở trong ký túc xá ngủ, hoặc là ra ngoài đi chơi.

Nhưng cũng không phải là không có.

Người người đi qua hai bọn họ đều sẽ theo bản năng nhìn sang trong chốc lát.

Dù sao Lục Minh Thần cũng là nam thần hạng nhất trong trường, toàn trường cả nam lẫn nữ đều biết anh.

Vì vậy Tôn Giai Ni lại đi nhanh hơn chút, thẳng đến khúc ngoặt ký túc xá mới dừng lại.

Cô nghiêng người nhìn Lục Minh Thần.

Thầy Lục không nên như vậy.

Anh vĩnh viễn sạch sẽ ngăn nắp, ý chí hăng hái, cho dù đứng giữa mười triệu người không lên tiếng cũng vẫn là người tỏa sáng nhất.

Mà không giống như bây giờ, nhượng bộ cô, dỗ dành cô giống như đứa trẻ, vì cô mà cả đêm chờ trong gió rét.

Hít một hơi thật sâu, Tôn Giai Ni bình tĩnh mở miệng: “Lục Minh Thần, chúng ta chia tay đi.”

Cô nói xong những lời này, khuôn mặt vẫn luôn ôn hòa của Lục Minh Thần rốt cuộc có chút biến hóa.

Anh chau mày, muốn nổi giận nhưng lại gắng gượng kiềm chế.

Cuối cùng, anh chỉ cầm tay cô, nhẹ giọng nói: “Ni Ni, đừng giận dỗi, anh biết đêm qua đã làm em khổ sở, nhưng anh không đồng ý.”

Hốc mắt nóng lên, nước mắt Tôn Giai Ni một lần nữa chảy xuống.

Hai mắt cô đẫm lệ nhìn Lục Minh Thần, dứt khoát đem những lời giấu kín trong lòng nói ra.

“Thầy Lục, em không nói đùa, em nghiêm túc. Thời gian ở bên cạnh anh em thật sự vui vẻ, nhưng mà, em vẫn luôn không hiểu, tại sao anh muốn quen em. Em biết, khuôn mặt mình không đẹp, vóc người cũng vậy, cũng không có nhiều tiếng nói chung với anh, trừ trẻ tuổi, quả thực chỗ nào em cũng sai. Mỗi ngày em đều suy nghĩ, có thể một ngày nào đó anh sẽ chán em, sẽ bỏ em…”

“Ni Ni, không phải như vậy…”

“Anh nghe em nói xong đã. Ở bên cạnh anh, em vô cùng vui vẻ, nhưng cũng rất rất mệt mỏi. Mỗi ngày em đều cố gắng đuổi theo bước chân anh, sợ anh cảm thấy em ngây thơ, nông cạn, sợ mình không tốt ở điểm nào đó khiến anh không hài lòng. Em thật sự không thể tiếp tục như vậy nữa, cho nên, chúng ta chia tay đi. Lúc ở bên nhau là anh nói ra, vậy lần này chia tay để cho em nói, có được không?”