Sau hơn một tháng, đã sắp đến kỳ nghỉ hè.
Người đang yêu, từng giây từng phút đều không muốn rời xa nhau.
Ban đầu Tôn Giai Ni còn đang rầu rĩ chuyện không thể gặp anh trong kỳ nghỉ hè, may mà Lục Minh Thần đã nghĩ ra cách, đó là để Tôn Giai Ni đến công ty của anh thực tập.
Mối quan hệ bên ngoài của hai người là thầy trò, chuyên ngành cũng trái nhau, nhưng cũng tạm chấp nhận được.
Ông bà ngoại của Tôn Giai Ni trước đó cũng nghe nói người họ hàng này có tài năng, nên cũng đều yên tâm đồng ý.
Không giống với chuyện tình công sở lãng mạn như kỳ vọng ban đầu, liên tục một tuần lễ, Lục Minh Thần đều vô cùng bận rộn.
Mãi đến tối thứ năm, rốt cuộc anh mới thông báo với cô rằng ba ngày tới anh và cô sẽ đi công tác ở thành phố S.
Sáng sớm hôm sau, đúng giờ xe của Lục Minh Thần đứng chờ cô dưới lầu.
“Thầy Lục.”
Cửa xe vừa đóng lại, Tôn Giai Ni lập tức nhào vào lòng anh.
Lục Minh Thần cũng ôm cô thật chặt.
Hai người ôm nhau một lúc, Lục Minh Thần buông cô ra, ôm lấy mặt cô hôn thật sâu.
Cả tuần nay, bọn họ hoàn toàn không có cơ hội ở riêng với nhau.
Ban ngày ở công ty phải tránh tai mắt của mọi người, ban đêm anh phải tăng ca, cô phải về nhà, không có thời gian gặp mặt.
Hai người đã sớm nhớ đến phát điên.
Môi vừa chạm vào nhau, Tôn Giai Ni lập tức ngoan ngoãn hé miệng, chủ động duỗi đầu lưỡi ra để anh cắи ʍút̼.
Lục Minh Thần hôn một lúc, lửa nóng ở bụng dưới cũng được đốt lên.
Anh với tay vào trong vạt áo thun của cô thăm dò, nắm lấy bộ ngực sữa no đủ ra sức nhào nặn.
“Ưm ~”
Tôn Giai Ni bị anh trêu chọc thở dốc, hoa huyệt dâng lên từng đợt kɧoáı ©ảʍ.
Sắp đến thời khắc chỉ mành treo chuông, Lục Minh Thần thở hổn hển buông cô ra, anh áp vào cái trán mịn màng của cô, hít một hơi thật sâu: “Muốn bảo bối của anh.”
“Em cũng vậy.” Cô gái nhỏ ngọt ngào trả lời.
Nói là đi công tác, chẳng bằng nói là đi du lịch hẹn hò càng chuẩn xác hơn.
Sau khi đến khách sạn ở thành phố S, Lục Minh Thần cầm cặp công văn đi ra ngoài hai giờ, sau đó quay lại, nói rằng mọi chuyện đã làm xong.
Anh thay quần áo bình thường, hỏi cô bạn gái nhỏ của mình: “Ra ngoài ăn cơm dạo phố nhé?”
“Được ạ.” Tôn Giai Ni vui vẻ gật đầu.
Lúc ở thành phố A, tất cả những nơi phù hợp để đi dạo thì đều có các cặp học sinh đang yêu nhau đi tới, để tránh bị người khác chú ý, bọn họ rất ít khi đến đó.
Hai người đã yêu nhau được bốn tháng, phần lớn thời gian đều là ru rú trong nhà.
Đêm mùa hè, trên đường phố cực kỳ nóng bức, nhưng cô gái nhỏ lại vô cùng thích thú.
Hai người ăn đặc sản địa phương, đi dọc theo từng cửa hàng trên con đường nổi tiếng phong tình này.
Đi mua sắm với Lục Minh Thần rất thoải mái.
Anh có gu thẩm mỹ độc đáo của riêng mình, nhìn quần áo bình thường, nhưng mặc lên người Tôn Giai Ni đều rất hợp.
Hơn một giờ đi loanh quanh, cả quá trình đều là anh xách đồ và quẹt thẻ, không hề có chút mất kiên nhẫn nào, khiến Tôn Giai Ni nhận được rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ trên đường.
Mãi đến khi không đi nổi nữa, hai người họ mới trở về khách sạn.
Sau khi hai người tắm rửa xong, Tôn Giai Ni mệt mỏi nằm sấp trên chiếc giường lớn bất động.
Không lâu sau, phía sau lưng truyền đến cảm giác ngứa ngáy, Lục Minh Thần đang hôn lên cổ cô.
“Thầy Lục, em mệt quá ~” Cô gái nhỏ ngọt ngào làm nũng.
Một tuần không làm, kỳ thật Tôn Giai Ni cũng rất muốn, nhưng đi dạo phố đã quét sạch hết năng lượng của cô.
“Anh có tải phim, cùng xem nhé.”
“Dạ.” Chuyện này thì có thể chấp nhận được.
Lục Minh Thần đứng dậy mở laptop ra, sau đó lấy thêm một cái túi màu đen khỏi vali.
Khi bộ phim bắt đầu phát, Tôn Giai Ni mới phát hiện, hóa ra chữ “Phiến” này không phải là chữ “Phiến” kia.
Bộ phim mà thầy Lục mở hóa ra là phim JAV.
Hơn nữa, rõ ràng là anh cố ý, còn "đặc biệt" chọn cốt truyện học đường.
Bắt đầu câu chuyện, nữ sinh bị trễ giờ học, bị thầy giáo phạt đứng.
Đứng một hồi, có cơn gió thổi qua hành lang, xốc vạt váy ngắn của nữ sinh lên, bất ngờ lộ ra dươиɠ ѵậŧ giả đang cắm bên trong lỗ nhỏ của cô.
Cảnh này bị một giáo viên nghiêm khắc thấy được.
Anh ta vô cùng tức giận, ra lệnh cho nữ sinh ngồi lên bục giảng, trước mặt bạn học cả lớp tự chơi chính mình.
“A ~ Ư ~”
Khuôn mặt của nữ diễn viên ở rất xa, trông cô ấy rất nhỏ nhắn, giọng nói cũng mang theo chút âm điệu của trẻ con, cô vừa xấu hổ thủ da^ʍ, vừa cảm thấy ngày càng hưng phấn dưới ánh mắt chăm chú theo dõi của các nam sinh.
Tôn Giai Ni xem một chút, dần dần cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, bên trong hoa huyệt lặng lẽ tuôn ra một dòng dâʍ ŧᏂủy̠.
“Muốn không?” Lục Minh Thần cắn vào tai cô thổi hơi.
“A ~”
Cô ngượng ngùng không dám nói, thế nhưng âm thanh run rẩy đã nói rõ mọi thứ.
Lục Minh Thần khẽ cười một tiếng, lấy một vật trong cái túi màu đen bên giường ra, nhét vào tay cô.
Đây là?
Tôn Giai Ni nhìn vật trong tay giống hệt với dươиɠ ѵậŧ giả trong phim, sợ hãi kêu lên.
“Anh mua lúc nào vậy?”
“Hai ngày trước.”
Chẳng trách, lúc trước ở cùng nhau cô chưa từng thấy qua.
Thừa lúc cô quan sát gậy thịt giả trong tay, Lục Minh Thần cởi sạch quần áo của cô.
“Nhìn xem cô ấy dùng như thế nào, bảo bối cũng thử một chút đi.”
Tôn Giai Ni theo bản năng nhìn vào bộ phim, thấy nữ sinh kia dạng chân ra, đang cầm gậy thịt giả ma sát hạt đậu nhỏ và hoa huyệt của mình.
“A ~ Ưm ~ Sướиɠ quá ~”
Trông cô ấy vô cùng thoải mái, bụng và đùi không ngừng run rẩy, toàn bộ ý thức đều tan rã.
Thế là, Tôn Giai Ni cũng thử, cô đặt gậy thịt vào giữa chân mình, bật công tắc.
“Xì xì xì ~”
Công tắc vừa được kích hoạt, gậy thịt lớn bắt đầu rung động dữ dội.
“A ~~~”
Tiết tấu mạnh mẽ khiến Tôn Giai Ni vô thức thở gấp thành tiếng.
Không giống với dùng ngón tay tự an ủi, chỉ cần không tắt công tắc, gậy thịt lớn sẽ vẫn duy trì nhịp độ rung, không dừng lại giây phút nào.
Tôn Giai Ni không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, chỉ mấy giây đã không thể chịu đựng được phải tắt công tắc.
Tuy nhiên lại bị Lục Minh Thần nhanh tay cướp đi.
“Chơi không vui sao?”
“Nhanh quá.”
“Để anh thử.”
Dứt lời, Lục Minh Thần nâng chân của cô lên, cầm gậy thịt giả ấn xuống.
“Xì xì xì ~”
Rung động liên tục từ hoa huyệt truyền đến một lần nữa, dòng điện lập tức len lỏi khắp cơ thể cô.
“A ~ Thầy Lục ~ Đừng ~”
“Bảo bối ngoan ~ Nhìn vào máy tính ~ Đừng nhìn anh ~” Lục Minh Thần trấn an cô.
Tôn Giai Ni tránh không thoát, đành phải nghe lời anh, dời sự chú ý sang bộ phim.
Hình ảnh bên trong, nữ sinh đang cầm dươиɠ ѵậŧ giả, từng chút từng chút cắm vào hoa huyệt.
“A… ~~”
Cô không ngừng rêи ɾỉ, trông vừa sảng khoái vừa thống khổ.
Rốt cuộc cũng cắm vào hết, cô bắt đầu tự nắm chặt phần đuôi, rút ra cắm vào.
“A… ~ A ~ Tuyệt vời ~~ A ~~”
Nữ sinh rêи ɾỉ không ngừng, tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh.
Cùng lúc đó, các nam sinh trong lớp cũng cởϊ qυầи, móc gậy thịt của mình ra vừa nhìn cô vừa vuốt trụ.
Tồi tệ nhất là thầy giáo trong phim, anh ta thừa dịp học sinh bị phạt, nhét vật nóng bỏng của mình vào miệng học sinh.
“Ưm ~”
Nữ sinh rêи ɾỉ, miệng trên và dưới đều bị nhét vào, bỗng nhiên bị cắm khiến hai vυ' nảy lên, dâʍ ɖị©ɧ chảy ra giàn giụa.
Tôn Giai Ni cảm thấy hình ảnh này quá buồn nôn, nhưng cũng có chút tò mò, đang hồi hộp xem, hồn nhiên không biết Lục Minh Thần đang cầm lấy dươиɠ ѵậŧ giả, thừa lúc cô không chú ý đẩy vào từng chút một.
“A a ~~~”