Giáo Sư Quá Bá Đạo

Chương 23: Bị thầy giáo “làm” đến mất khống chế tiểu ra

Tôn Giai Ni nhìn xuống giữa chân mình, chỉ thấy dươиɠ ѵậŧ giả vốn dĩ to dài chỉ còn lại một đoạn đuôi, những phần khác đều đã nhét vào tiểu huyệt của cô.

“Xì xì ~”

Tiếng rung buồn tẻ phát ra hòa với tiếng dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong cô, cực kỳ gợϊ ȶìиᏂ.

“A ~ thầy Lục ~”

Cô bị cắm đến nỗi bắp đùi mỏi nhừ, thành âʍ đa͙σ siết chặt, vô cùng đáng thương cầu xin Lục Minh Thần giúp đỡ.

Nhưng người sau lưng vốn là cố ý, sao có thể giúp cô chứ?

Phía trên gậy thịt giả còn có một đoạn ngắn nhô ra, sau khi thân gậy cắm vào đến tận cùng, nó sẽ ma sát lên hạt đậu nhỏ của Tôn Giai Ni, không ngừng rung động.

“A ~ Ư ~”

Hai nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể cùng bị mơn trớn chơi đùa, chẳng bao lâu sau, Tôn Giai Ni đã không thể chịu đựng được nữa, cô bám chặt lấy cánh tay rắn chắc của Lục Minh Thần, đón nhận hàng loạt những kɧoáı ©ảʍ như dời non lấp bể.

Trên màn hình máy tính, quần áo của nữ sinh đã bị lột sạch sẽ.

Toàn bộ nam sinh trong lớp đều vây lại, có người đâʍ ѵậŧ nóng to dài của cậu ta vào cúc huyệt của cô, có người dùng miệng mυ'ŧ lấy bộ ngực sữa của cô, người thì nắm lấy tay cô, vuốt ve lên xuống gậy thịt của mình…

Lục Minh Thần liếc qua, rồi đảo mắt sang chỗ khác.

Ánh mắt sáng rực của anh nhìn chằm chằm vào hoa huyệt của cô gái nhỏ, chỉ thấy dưới lớp lông xoắn thưa thớt, âm môi bị dươиɠ ѵậŧ giả to dài ép chặt sang hai bên, dưới sự rung động nhanh và nhịp nhàng, hạt đậu nhỏ của cô dần dần sưng đỏ, hoa huyệt cũng không ngừng chảy nước.

Nhìn người con gái mình yêu bị dương vât giả làm cho cao trào liên tiếp, trong lòng Lục Minh Thần không khỏi có chút ghen tị.

Thế nhưng vì tính phúc (*) của mình sau này, rốt cuộc vẫn phải cố nhịn.

(*) đời sống tìиɧ ɖu͙©

Nói cho cùng, mỗi lần anh “làm” thỏa thích, cô gái nhỏ lúc nào cũng phải đau đớn mấy ngày liền.

Anh cúi xuống liếʍ bầu ngực tuyết trắng đang ngạo nghễ ưỡn lên của Tôn Giai Ni, giọng nói khàn khàn: “Bảo bối ngoan, tiểu huyệt quá chặt, dùng cái này để nới lỏng cho em.”

“A ~ thầy ~”

“Thầy ~”

Giọng nói của Tôn Giai Ni gần giống với cô gái trong màn hình phát ra.

Trước đây, cô chưa từng tiếp xúc với những thứ như thế này, cho nên hoàn toàn không biết, chỉ bằng một chiếc gậy rung đơn giản đã có thể mang đến kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như vậy.

Cô bị cắm đến nỗi toàn thân co rút, ngón chân quặp lại, liên tục la hét.

Gậy thịt giả và “Tiểu Lục Minh Thần” hoàn toàn khác nhau, tốc độ của nó luôn đồng đều, không có lúc nhanh rồi bất ngờ chậm lại, cũng không cố tình chạm vào điểm G của cô.

Thế nhưng nó cứ tiếp tục kéo dài, dường như mãi mãi cũng sẽ không dừng lại.

“A ~ thầy Lục ~ a ~ gậy thịt lớn ~ em muốn gậy thịt lớn ~”

Cô cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, phát ra tín hiệu cầu xin anh.

Lục Minh Thần nghe thấy những lời đó, nắm lấy phần đuôi của dươиɠ ѵậŧ giả, hơi dùng lực một chút, “Phụt” một tiếng rút thứ đồ chơi to lớn ấy ra.

Ngay sau đó, trước khi hoa huyệt lấp lánh ánh nước sắp đóng lại, anh đỡ lấy gậy thịt của mình nhanh chóng thọc vào.

“A ~”

Tôn Giai Ni thoải mái thở ra một hơi.

Cô vẫn thích gậy thịt của thầy Lục nhất, nó vừa có sức sống, vừa ấm áp.

“Sao vẫn còn chặt như vậy, hửm?”

Lục Minh Thần ấn xuống eo cô, nhanh chóng ra vào.

Vốn cho rằng có dươиɠ ѵậŧ giả khai mở, lỗ nhỏ của cô có thể được nới lỏng, không ngờ khe thịt vẫn chặt như vậy.

Vật khổng lồ của anh đi vào, tầng tầng lớp lớp vách tường bên trong hút vào, ngậm chặt lấy anh.

“A ~ thầy ơi ~ chậm lại ~ to quá ~”

Vừa rồi cô chảy rất nhiều nước, đều bị gậy thịt giả kia chặn lại bên trong.

Anh tiến vào vội vã như vậy, lại lấp đầy đưa chúng vào lần nữa.

Lục Minh Thần sướиɠ đến nỗi da đầu tê dại, nhìn thấy gậy rung vừa rút ra đặt bên cạnh, anh tiện tay lấy nó ma sát bên trên tiểu hạch của cô gái nhỏ.

“Xì xì ~”

Gậy rung lại chấn động lần nữa, siêng năng làm việc.

Lần này, kɧoáı ©ảʍ ùn ùn kéo đến trực tiếp.

“A ~~~ muốn tiểu ~~~ a ~~~”

Cô gái nhỏ thét lên chói tai, hai chân không ngừng giãy dụa.

Thấy vậy, Lục Minh Thần ôm ngang cô gái nhỏ, để hai cánh tay mềm mại của cô quấn quanh cổ anh, thân dưới vẫn kết hợp chặt chẽ.

“Phạch phạch ~”

“Phạch phạch ~”

Anh vừa đi vừa nắm lấy cái mông nhỏ của cô ra vào.

Dâʍ ŧᏂủy̠ từ chân hai người rơi xuống, liên tục nhỏ xuống tấm thảm tối màu.

Lục Minh Thần ôm Tôn Giai Ni đi vào toilet, xoay người cô lại, đối diện với bồn cầu, gậy thịt lớn lại lần nữa cắm vào từ phía sau.

“Thầy Lục ~ a ~ em không xong rồi ~”

Cô không nhịn nổi nữa.

“Bé ngoan, nào, tè ra đi.”

Lục Minh Thần nói xong, bàn tay vòng ra phía trước se se tiểu hạch sưng đỏ sáng bóng của cô.

“A ~~~ đừng ~~~”

Chuyện này quá xấu hổ.

Tay anh vẫn còn đang chơi đùa hạt đậu nhỏ của cô.

Gậy thịt của anh vẫn còn đang cắm vào bên trong tiểu huyệt.

Hơn nữa, cô đã lớn như vậy, sao có thể đi tiểu trước mặt giáo viên của mình đây?

Thấy cô lắc đầu, động tác ở eo và thân dưới của Lục Minh Thần tiếp tục tăng tốc.

Cắm vào, rút ra, lại cắm vào…

Xoa bóp, vân vê, lại nhéo một cái…

Hai nơi bị anh tấn công cùng một lúc, không đạt được mục đích quyết không thôi.

Đồng thời, anh còn ngậm lấy đôi tai nhỏ của cô liếʍ mυ'ŧ, không ngừng dẫn dụ cô.

“Tiểu yêu tinh ~ tè ra ~ thầy Lục muốn nhìn ~”

Kɧoáı ©ảʍ không ngừng ập tới, phòng tuyến cơ thể và tâm lý của Tôn Giai Ni đều đã đến cực hạn.

Cố chịu đựng thêm vài chục giây, cuối cùng, cô cũng thả lỏng, một dòng nướ© ŧıểυ trong suốt phun ra.

“Hức ~”

Nhìn chất lỏng tuôn ra ngày càng nhiều, cô gái nhỏ rốt cuộc cũng không chịu nổi sự xấu hổ này nữa, khóc lên nức nở.

Hu hu hu ~

Thật sự không còn mặt mũi nào để nhìn người khác.

Cảnh tượng này không chỉ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, mà còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lục Minh Thần ở sau lưng.

Cô gái nhỏ bị mình chơi đến nỗi không kiềm chế được phun ra nướ© ŧıểυ, kɧoáı ©ảʍ tà ác trong lòng anh lập tức dâng lên.

Anh đỡ eo cô đi đến bồn rửa tay, ấn cô xuống mặt bàn đá cẩm thạch cứng rắn, sau đó bắt đầu mãnh liệt va chạm lần nữa.

Đường cong phần lưng của cô gái nhỏ rất đẹp, xương bả vai giống như một đôi cánh bướm rung rinh, hai hốc eo bởi vì mông vểnh lên mà càng đáng yêu hơn.

Cái mông nhỏ trắng như tuyết nhuộm một màu hồng, khiến người ta khao khát muốn cắn một cái.

“Bảo bối, mấy ngày nay có nằm mơ thấy anh không?”

Bàn tay Lục Minh Thần vòng ra phía trước, xoa nắn cặp thỏ trắng đang rũ xuống vì trọng lực.

“A ~ a ~ có ~”

Tiểu xong, các giác quan của cô gái nhỏ đều tập trung ở nơi bị lấp đầy.

Tư thế tiến vào từ phía sau có phần giống với động vật giao phối, điều này khiến Tôn Giai Ni mỗi lần làm đều cảm thấy hơi xấu hổ.

Nhưng không thể phủ nhận, xấu hổ nhưng cũng đồng thời mang lại nhiều sung sướиɠ hơn so với những tư thế khác.

Cô cố gắng đứng vững, nhếch mông cao lên, để Lục Minh Thần ra vào càng thêm thuận tiện.

Cả tuần nay, cô quả thật rất nhớ anh.

Mỗi lần nhìn thấy anh trò chuyện thân mật với đồng nghiệp nữ, hoặc là lúc anh đi ngang qua cô như người xa lạ, cô đều cảm thấy buồn bã.

Cô rất muốn nói với tất cả mọi người: Lục tổng là của cô, Lục Minh Thần là của cô.

Nghĩ tới đây, cô gái nhỏ cố ý siết chặt lỗ nhỏ của mình, quyến rũ nói: “Thầy Lục ~ bắn vào đi ~ Ni Ni muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của thầy ~”

Tiểu yêu tinh này!

Đôi mắt Lục Minh Thần đỏ ngầu, anh nắm lấy eo cô, mạnh mẽ ra vào.

“Đâm chết em ~ Đâm nát tiểu huyệt của bảo bảo ~”

“A ~~~ a ~~~”

Cô thật sự không xong rồi.

Sắp không chịu đựng được nữa.

Chẳng mấy chốc, cô gái nhỏ run rẩy phun ra một dòng chất lỏng, đạt cao trào lần nữa…