Giáo Sư Quá Bá Đạo

Chương 21: Vừa nghe điện thoại vừa ‘chăm sóc’ tiểu huyệt của cháu gái

Ôm Tôn Giai Ni lên giường nghỉ ngơi, Lục Minh Thần hỏi: “Tiếp chứ?”

Anh muốn hỏi là, còn muốn diễn tiếp vai nữ giáo viên bảo thủ và cậu học sinh xấu xa hay không.

“Nghỉ một chút.”

Vừa rồi quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh rất cố gắng, cô cũng rất tập trung, lúc làm thì không có cảm giác gì, bây giờ kết thúc, cô bắt đầu cảm thấy sưng đau ê ẩm.

“Thầy Lục, vừa rồi lúc thầy cắm vào, em cảm thấy vô cùng tội lỗi, giống như đang chà đạp đóa hoa của Tổ quốc. Bình thường lúc thầy làm với em, cũng có cảm giác này ư?” Cô gái nhỏ cuộn tròn trong vòng tay anh và hỏi.

“Anh không có.”

“Tại sao?”

Tâm lý của anh quá mạnh.

“Thứ nhất, em đã trưởng thành. Thứ hai, chúng ta lưỡng tình tương duyệt (*). Thứ ba, anh chỉ là giáo viên của em một năm, một năm sau, chúng ta đã không còn là quan hệ thầy trò.”

(*) đôi bên đều có tình cảm

Tôn Giai Ni cẩn thận suy nghĩ lời anh nói, không thể không thừa nhận, anh nói rất có lý.

Nhất là câu nói “Lưỡng tình tương duyệt”, thật sự nghe rất lọt tai.

Nằm thêm một hồi, Lục Minh Thần đột nhiên đứng dậy đi đến cuối giường ngồi xuống, năm ngón tay thon dài chậm rãi cởϊ qυầи lót của cô ra.

“Thầy… Thầy muốn làm gì?” Cô gái nhỏ sợ hãi, lắp ba lắp bắp hỏi.

Cô còn chưa nghỉ ngơi đủ đâu, nhanh như vậy anh đã muốn nữa rồi sao?

Lục Minh Thần bật cười: “Vừa nãy làm hơi mạnh, anh xem xem tiểu huyệt có bị phá hỏng không.”

“A.”

Giọng nói của anh dịu dàng lại cưng chiều, Tôn Giai Ni lập tức không giữ được lập trường.

Cô ngoan ngoãn cho phép anh cởϊ qυầи lót, tách chân ra, kiểm tra nhụy hoa mềm mại ở giữa chân cô.

Hạch nhỏ vừa rồi nhô ra đã trắng hồng, non mềm trở lại, hai cánh môi anh đào đầy đặn cũng không còn sung huyết, chỉ là xung quanh tiểu huyệt vẫn còn hơi sưng, trông rất đáng thương.

Lục Minh Thần đau lòng nhìn, vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa cho cô.

Xoa nhẹ mấy cái, đột nhiên điện thoại của Lục Minh Thần vang lên.

Tôn Giai Ni cầm lên xem, là dượng của cô, anh họ của thầy Lục.

Cô giật mình kêu lên, vội vã đưa cho anh.

“Dượng của em.”

“Ồ, đừng lên tiếng.”

Lục Minh Thần rất bình tĩnh, anh tiện tay bấm chế độ rảnh tay, ném điện thoại lên giường, tiếp tục xoa nắn nhụy hoa hồng hào, non mịn của cô gái nhỏ.

“Minh Thần à, ngày 1 tháng 5 được nghỉ đúng không?”

“Nghỉ.”

“Anh em chúng ta cũng đã lâu không gặp rồi, tối nay có rảnh đến nhà anh ăn cơm không? Đến nếm thử tay nghề của chị dâu cậu.”

Lục Minh Thần nghe vậy, liếc nhìn cô gái nhỏ nằm trên giường đang không ngừng lắc đầu, nháy mắt ra hiệu với anh.

“À, không được, hai ngày này có chút việc.” Anh cười nhạt từ chối.

Vừa nói, anh vừa tách miếng thịt béo múp của cô gái nhỏ ra, ấn xuống hạch nhỏ của cô, chậm rãi vân vê.

“A ~”

Nơi mẫn cảm bị chơi đùa, Tôn Giai Ni cả người trần trụi vô thức phát ra tiếng rên khẽ.

Bởi vì mở loa ngoài, dượng Chu ở đầu bên kia điện thoại cũng nghe thấy, anh ta nghi hoặc hỏi: “Tiếng gì vậy?”

Tôn Giai Ni sợ run lên, cuống quýt ngậm chặt miệng.

Cô và nhà của dì rất thân thiết, từ nhỏ dượng đã nhìn cô lớn lên, có thể nghe ra được giọng nói của cô.

“À, không có gì, em đang xem tài liệu điện tử.”

“Được rồi, vậy cậu xem đi, à, đúng rồi, cậu đến Đại học Truyền thông làm giáo viên rồi đúng không?”

“Ừ.”

Lục Minh Thần gật đầu, tốc độ xoa nắn hạch nhỏ tăng lên, du͙© vọиɠ trong đáy mắt cũng ngày càng sâu.

“Ưm ~”

Tôn Giai Ni bị anh nhào nặn khiến toàn thân mềm nhũn, nhưng cô không dám lên tiếng, đành phải mở to đôi mắt long lanh nước nhìn anh, nửa như muốn xin tha, nửa như khát cầu.

Thấy hàm răng của cô cắn đôi môi đỏ đến trắng bệch, Lục Minh Thần dứt khoát đưa ngón tay dính đầy mật dịch vào trong miệng cô.

“Ưm ~”

Mùi tanh ngọt ngào ở hạ thể mình truyền đến, Tôn Giai Ni kháng cự theo bản năng.

Nhưng sức của cô không bằng anh, cuối cùng vẫn là để mặc mấy ngón tay Lục Minh Thần càn quấy trong cái miệng mềm mại của cô một lúc, lại rút ra cắm vào thăm dò mật huyệt của cô.

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của dượng Chu lại vang lên: “Cậu còn nhớ Ni Ni không? Chính là cháu gái của chị dâu cậu, nó cũng đang học ở Đại học Truyền thông.”

Nghe thấy tên mình, Tôn Giai Ni lại bị dọa run lên một cái, không dám thở mạnh.

Đang yên đang lành, sao dượng lại nhắc đến cô với thầy Lục?

Chẳng lẽ bọn họ biết rồi?

So với sự hoảng sợ của cô, Lục Minh Thần rất bình tĩnh.

“Ừ, em nhớ.”

“Nhớ là tốt rồi. Cậu ở trường có gặp con bé không? Chị dâu cậu bảo nhờ cậu nếu tiện thì chăm sóc con bé nhiều một chút, mọi người đều là họ hàng, xét đến vai vế thì nó cũng phải gọi cậu một tiếng chú họ.”

Chăm sóc à?

Lục Minh Thần nhìn hoa huyệt mềm mại, hồng hào, ướŧ áŧ của cô gái nhỏ, cặp đùi đẹp đẽ đang run run, cười nhạt đồng ý: “Được, em sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.”

Dứt lời, anh tách chân cô ra, mạnh mẽ cắm vào tiểu huyệt của cô.

“A ~”

Tiếng rêи ɾỉ của Tôn Giai Ni đã đến bên miệng lại miễn cưỡng nuốt về, nhưng Lục Minh Thần thật sự quá nhanh quá mạnh, anh đè hai chân cô xuống, mạnh mẽ cắm vào rút ra, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cô sung sướиɠ không thôi.

Thấy cô nhịn rất khổ sở, Lục Minh Thần cầm qυầи ɭóŧ của cô lên, nhét vào miệng cô.

“Ưm ưm ~”

Tiếng rêи ɾỉ bị ngăn lại, nhưng không ngăn được tiếng bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© và dâʍ ŧᏂủy̠ va nhau.

“Bạch bạch ~”

“Bạch bạch ~”

Tiếng da thịt phóng túng va chạm truyền qua điện thoại, vô cùng rõ ràng.

“Minh Thần, này, bên cậu có tiếng gì thế? Tín hiệu không tốt sao?”

Dượng Chu còn đặt câu hỏi, nhưng Lục Minh Thần đã tắt điện thoại.

Anh tách đôi chân trắng nõn của cô gái đến biên độ lớn nhất, khẽ cười nói: “Tiếp nào, chú sẽ dùng miệng chăm sóc lỗ nhỏ của em chu đáo.”

“A a a ~”

Tôn Giai Ni không ngừng vặn vẹo, nhưng miệng bị qυầи ɭóŧ lấp kín, tay chân lại bị anh giữ chặt, quả thật không thể cử động, đành phải mặc anh nổi thú tính một lần nữa, “chơi” cô đủ kiểu.