Chương 56
Có được một trăm tệ đội Tô Khinh Y áp lực giảm đi rất nhiều, nhất là phát hiện đội bên kia không biết nấu ăn, Hạ Chấn đã mặc sức tưởng tượng được tương lai tốt đẹp về sau.
"Một trăm tệ này chúng ta chia đôi, trước tiên trả năm mươi tệ cho tổ tiết mục, năm mươi tệ còn lại sẽ mua nguyên liệu nấu ăn cho vị khách mời tiếp theo và tiền sinh hoạt của chúng ta." Tô Khinh Y bàn bạc với Hạ Chấn.
"Được." Hạ Chấn tán thành cả hai tay "Sáng hôm nay chúng ta sẽ làm gì? Ăn cơm ở đâu?'
" Gạo hôm qua mua chẳng phải là vẫn còn thừa sao? Nấu cháo đi. "Tô Khinh Y vừa nói xong thì lại phát hiện Chung Trì Tân đang ngồi nấu cháo ở trong sân, bên cạnh còn có một giỏ đào.
Hạ Chấn theo ánh mắt của Tô Khinh Y cũng nhìn thấy anh lập tức tiến lên chào hỏi:" Thầy Chung, chào buổi sáng. "
" Chào buổi sáng. "Chung Trì Tân nghiêm túc nhìn cháo trong nồi, tùy ý nói.
Anh dậy rất sớm, nghĩ đến trước tiên là nhóm lửa nấu cháo, rồi đợi Khương Diệp rồi cùng lên núi hái đào, kết quả lửa nhóm mãi không lên, cuối cũng vẫn phải nhờ Khương Diệp ra hỗ trợ.
" Đổ nước đến giữa ngón tay thứ hai là được, nước như vậy là được rồi. "Khương Diệp ở bên cạnh dạy Chung Trì Tân nấu cháo, xào rau thì cô không biết nhưng nấu cơm cháo cơ bản vẫn sẽ biết đôi chút.
Chung Trì Tân dựa theo lời Khương Diệp nói, động tác nhanh nhẹn đem nước đổ vào trong nồi, sau đó đậy nắp lên:" Chúng ta bây giờ có đi sau núi hái đào không? "
Khương Diệp gật đầu:" Đi thôi. "
Đào sau núi chỉ có hai cây, hôm qua Hạ Chấn ở chỗ thấp hái được một giỏ, qua mấy ngày nữa chắc phải dùng gậy tre hoặc leo lên cây mới hái được hết quả.
Chẳng qua Chung Trì Tân cao, hiện tại chỉ cần với tay lên là có thể hái được đầy một giỏ.
Trước khi anh làm Khương Diệp đưa cho anh một đôi găng tay:" Anh đeo vào đi, không chút nữa lại bị ngứa. "
Găng tay bảo hộ không quá vừa với Chung Trì Tân, ngón tay của anh dài, găng tay khi đeo vào rõ ràng là nhỏ hơn hẳn, găng tay vừa mới xỏ vào còn chưa có đưa tay hái đào đã rơi ra rồi.
Chung Trì Tân dùng bàn tay đeo găng còn lại kia kéo, nhưng không có được.
Khương Diệp lúc này đang ngẩng đầu nhìn những cành cây phía sau núi, không có chú ý đến Chung Trì Tân, anh liền tiến lên hai bước, đem hai bàn tay đến trước mặt Khương Diệp muốn cô nhìn xem.
Khương Diệp cúi đầu liếc qua thấy anh đeo ngược găng tay, thở dài một hơi, lại lột găng tay ra giúp anh đeo lại.
Cứ như vậy, găng tay mặc dù vẫn nhỏ nhưng ít ra sẽ không bị tuột ra ngoài.
Chung Trì Tân đã đeo găng tay và với ưu thế về chiều cao rất nhanh đã hái được một giỏ đào.
Khương Diệp cũng mang theo một cái giỏ chẳng qua cô không hái đào, cũng không hái sung, ném mấy cành cây khô vào trong giỏ coi như xong việc.
Chung Trì Tân có nhìn thấy nhưng không có ý kiến gì.
Sau khi trở lại sân Chung Trì Tân sửa sạch sẽ một quả đào đưa cho Khương Diệp, để cô ăn trước:" Tôi đi xem cháo đã được chưa. "
" Ừm. "
Khương Diệp cầm quả đào đứng ở bên giếng ăn xong, sau đó lại đến nhà kho, Chung Trì Tân thì ở trong sân canh bếp.
Tô Khinh Y và Hạ Chấn lúc này mới từ trong phòng đi ra, lên tiếng chào, cũng chuẩn bị nấu cháo.
Chung Trì Tân đứng dậy nhìn cháo trong nồi đã bắt đầu sệt lại, liền đi đến nhà kho gọi Khương Diệp ăn sáng.
" Bọn họ vừa nấu đã được ăn rồi? "Hạ Chấn ao ước, sáng vừa dậy bụng đang rất là đói.
Tô Khinh Y thật sự rất không thích cảm xúc mà Hạ Chấn bộc lộ ra, cô hôm qua bận rộn cả một ngày, thật vất vả mới thắng được anh ta lại còn lộ ra biểu cảm hâm mộ nồi cháo hoa của người khác, kiếp trước là quỷ đói đầu thai sao?
Trong lòng mặc dù không vui nhưng trên mặt Tô Khinh Y vẫn mang ý cười:" Có muốn ăn cháo trứng muối thịt nạc hay không? Hôm qua vẫn còn một ít thịt chưa có ăn, vừa hay sáng nay có thể dùng. "
Hạ Chấn nghe xong nước miếng trong miệng cũng đã chảy ra:" Được được, nhưng mà trứng muối ở đâu ra chứ? "
Tô Khinh Y lấy năm tệ ra nói:" Anh đi đến cửa hàng tiện lợi ở đầu thôn mua một cái trứng muối. "
Ở trong sân, Khương Diệp và Chung Trì Tân đã ăn cháo trắng, không có cái gì ăn kèm cả, thịt hôm qua nấu thì đã bị cháy một nửa, còn một nửa thì tối qua bọn họ đã ăn hết rồi.
Khương Diệp cầm lấy bát đang chuẩn bị để đũa xuống trực tiếp ăn thì bị Chung Trì Tân ngăn lại.
Trong mắt Chung Trì Tân mang theo ánh sáng nói:" Tôi có mang cải bẹ tới. "
Cải bẹ?
Khương Diệp khẽ giật mình:" Cải bẹ của Tiền Quý sao? "
Trước đó Khương Diệp có đưa cải bẹ cho Chung Trì Tân cho nên liền dùng cái tên này, trực tiếp dùng tên của Tiền Quý làm tên thương hiệu độc quyền, trên bao bì đóng gói có một vòng tròn đỏ, bên trong có một chữ 'Quý'.
Chung Trì Tân gật đầu:" Tôi để ở trong vali hành lý, bây giờ sẽ đi lấy. "
Tổ tiết mục không có tịch thu những đồ vật trong va li hành lý của mọi người, cũng không có quy định các thành viên không được mang dưa muối vào.
Chung Trì Tân đổ dưa muối vào một cái bát trắng, dưa muối vàng vàng mười phần ngon miệng, anh để bát ở giữa, hai người ngồi trong đình nghỉ mát mặt đối mặt chậm rãi ăn sáng.
Hạ Chấn cầm một cái trứng muối trở về đi ngang qua đình nghỉ mát bước chân liền chậm lại, anh ta nhìn thấy trước mặt Chung Trì Tân là bát cải bẹ muối thì nuốt một ngụm nước bọt, quay lại nhìn nồi của mình:" Khinh Y, cải bẹ của bọn họ là từ đâu mà có thế, trông ngon quá. "
Tô Khinh Y đã không nhịn được nữa sắc mặt cũng nhạt đi, tay vừa quạt lửa vừa nói:" Tự cầm đến. "
Chờ lúc Tô Khinh Y và Hạ Chấn mang bát tới ăn sáng thì Chung Trì Tân và Khương Diệp đã rửa bát đũa xong, hai người mang giỏ đào đi đến chợ.
Cháo trứng muối thịt nạc cho dù ăn ngon lại có dinh dưỡng nhưng lại không bằng một bát cải bẹ mê người kia.
Hạ Chấn múc cháo ở trước mặt nhưng trong đầu lại nghĩ tới cải bẹ của đội Chung Trì Tân, thật là nhìn quá ngon, màu sắc cũng đẹp, bọn họ hiện tại ngồi ăn ở đây vẫn còn ngửi được mùi thơm của cải bẹ lưu lại.
" Không biết bọn họ có còn hay không, Khinh Y, cô nói xem chúng ta có thể mua một hộp từ bọn họ không? "Hạ Chấn khóc lóc" Sớm biết như vậy tôi đã mang dưa mẹ tôi muối đến rồi. "
" Có thể hỏi bọn họ xem có bán hay không. "Tô Khinh Y thản nhiên nói.
Hạ Chấn vỗ tay:" Sau khi họ trở về tôi sẽ hỏi. "
Mặc dù bọn họ có một trăm tệ tiền thưởng nhưng vẫn cần phải đi lao động, lấy hoa quả và lương thực bán lấy tiền.
Lần này Tô Khinh Y cũng đi ra sau núi.
* * *
Từ hôm qua đến hôm nay Khương Diệp và Chung Trì Tân vẫn thu hút ánh mắt của một đám người, nhưng không giống như hôm qua mọi người vây xung quanh nhìn, mọi người còn có việc cần làm không có nhàn rỗi như vậy, cùng lắm thì những lúc rảnh rỗi ngắm nhìn vài lần, xem náo nhiệt.
Vừa tìm được một vị trí để bán, Chung Trì Tân hắng giọng một cái chuẩn bị hát như hôm qua.
" Chung Trì Tân. "Khương Diệp gọi anh.
Chung Trì Tân cúi đầu nhìn về phía Khương Diệp:" Ừm. "
Khương Diệp vỗ vỗ thềm đá nhô ra:" Anh ngồi đây đi. "
Chung Trì Tân nghe lời ngồi xuống.
" Đừng hát, chờ tôi một chút. "Khương Diệp lấy từ trong túi ra một cái dũa, chậm rãi khắc tiếp cái cành cây hôm qua, không có nói nữa.
Chung Trì Tân khom gối ngồi trên thềm đá, nhìn Khương Diệp khắc đầu gỗ, trước mặt hai người bày một giỏ đào, khung cảnh yên lặng với sự huyên náo trong chợ không hợp nhau, nhưng hai người bọn họ mười phần hòa hợp.
Anh quay phim đang cầm máy quay cảm thán, nếu không phải tay Khương Diệp vẫn đang chuyển động thì bọn họ còn tưởng đây là đang đóng băng vậy.
Qua một thời gian, Khương Diệp ngồi dậy, thổi thổi vào đầu gỗ, đem mảnh gỗ vụn phía trên thổi ra.
Một ông thần tài cao tầm mười lăm cen ti mét dần hiện ra.
" Chờ tôi một chút, anh ở đây trông đào nhé. "Khương Diệp đứng lên nói với Chung Trì Tân.
" Được. "Chung Trì Tân ngoan ngoãn ngồi đợi, ánh mắt lúc thì dừng lại trên giỏ đào, lúc thì nhìn theo hình ảnh Khương Diệp.
Hôm qua đi vòng quanh chợ một vòng, Khương Diệp không chỉ ghi nhớ giá cả ở đây mà còn có những thứ khác.
Cô đi đến một quán thịt bò:" Ông chủ, ông muốn mua cái này không? "
Khương Diệp cầm trong tay bức tượng thần tài vừa khắc xong, đặt lên trên cái thớt gỗ.
" A, cái này làm cũng không tệ. "Vị khách đứng ở bên cạnh vừa mua thịt bò xong nhìn thấy, đưa tay sờ sờ" Ông Hoàng, tôi thấy cái tượng kia của ông cũng nên thay cái mới thôi, đã dùng hơn hai năm rồi. "
Ông chủ Hoàng bị gọi tên liền quay đầu nhìn thoáng qua thần tài bên trong cửa hàng của mình:" Đây không phải là do ngày nào cũng bận rộn không có thời gian đi tìm người khắc cái mới đó sao. "Hôm qua không cẩn thận lại làm vỡ một miếng, ông phải dùng keo dính lên, buổi sáng nay mở hàng trong lòng cũng không thoải mái, khách hàng cũng không có mấy người.
" Sáu trăm tám mươi tám tệ, bán cho ông. "Khương Diệp chỉ tượng gỗ mình vừa lấy ra nói.
Tay nghề khắc tượng này là do những năm học đại học Đồ Liêu dạy bọn họ, chủ yếu là Tiền Quý muốn học nhưng cuối cùng người học được lại là Khương Diệp.
Khương Diệp lại nói thêm:" Đây là làm từ gỗ đào, còn có thể trừ tà trấn trạch. "
Câu nói này động được đến tâm của ông chủ Hoàng, tiền tài là một chuyện, bọn họ làm cái nghề sát sinh này, thấy nhiều máu ít nhiều cũng có chút mê tín.
" Sáu trăm tám mươi tám tệ có phải là quá đắt không. "Cửa hàng thịt của ông mua cái bức tượng kia ở trong miếu, cả tiền cúng bái mới có tám trăm, đây chỉ có một bức tượng.
Khương Diệp thanh âm trầm xuống, giọng mười phần tà đạo:" Trong chợ nhiều cửa hàng như vậy vì sao tôi chỉ bán cho ông? Đây là duyên phận, tôi cũng không chỉ vì tiền, sáu trăm tám mươi tám là có ý nghĩ của nó cả, mua nó, có thể phát tài, mỗi năm một phát. "
Ông chủ nghe vẻ đã động tâm, ánh mắt do dự.
" Ông chủ không muốn kết cái duyên này vậy thì thôi đi. "Khương Diệp lấy lại tượng gỗ.
" Ai, đừng. "Ông chủ liếc những camera xung quanh Khương Diệp nghĩ thầm làm không tốt thì vẫn có cái để dùng" Cô chờ chút, tôi đi lấy tiền. "
Khương Diệp đứng ở ở quầy hàng một lúc, ông chủ đi ra đưa sáu trăm tám mươi tệ cho cô:" Thần tài đưa cho tôi. "
Khương Diệp thành công dùng một tượng gỗ đổi được sáu trăm tám mươi tám tệ.
Khương Diệp đếm ra ba trăm tệ cho đạo diễn nói:" Đội chúng tôi trả hết nợ. "
Đạo diễn:"... "
Chương trình này vẫn còn có thể quay tiếp được sao?
Khương Diệp tìm ở xung quanh chợ, tìm được một nhà bán đồ ngũ kim, tốn ba mươi lăm tệ mua một cái loa nhỏ, là loại có thể ghi âm được.
" Bán đào rừng đây, bốn tệ một cân, mười tệ ba cân, không thơm không ngọt không lấy tiền. "Khương Diệp đứng ở trong cửa hàng ngũ kim thử ghi âm, sau đó bật nghe lại, âm thanh mười phần vang dội.
Khương Diệp hết sức hài lòng đi về chỗ Chung Trì Tân, còn đưa ba trăm lẻ ba tệ còn lại cho anh:" Không cần phải bán nghệ, chúng ta có tiền. "
Chung Trì Tân cúi đầu nhìn số tiền trên tay mình:" Số tiền này.. "
" Vừa rồi tôi đi bán tượng gỗ. "Khương Diệp đem loa bật lên, theo âm thanh phát ra có thể nghe thấy là một giọng nữ trung niên khàn khàn đang rao bán.
Chung Trì Tân cúi đầu đem số tiền kia xếp lại cẩn thận, để ở bên trong ví mà tổ tiết mục cho.
" Đúng rồi. "Khương Diệp quay đầu nói" số tiền nợ tổ tiết mục ba trăm tệ cũng đã trả hết, số tiền thừa còn lại chúng ta có thể thua thêm sáu lần nữa. "
Đạo diễn ở phía sau camera:"..."
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao đã đổi quy tắc trò chơi rồi mà hai cái người này vẫn có thể làm chương trình rơi vào bế tắc như vậy.