Thế Vai (Phản Xuyến)

Chương 57​

Chương 57

Khương Diệp và Chung Trì Tân ngồi ở trên thềm đá, bên cạnh là giỏ đào và một cái loa đang rao hàng, mất khoảng hai giờ mới bán xong giỏ đào kia, tổng cộng bán được hai mươi bốn tệ, còn lại hai quả đào thì cho chủ quán ăn bên cạnh.

Hôm nay không có khách quý đến, chương trình 'Trở về cuộc sống điền viên' mùa một có mười hai tập, sẽ có mười hai khách quý tới bình phẩm về tay nghề nấu nướng của hai đội, nhưng thời gian ghi hình chỉ có hai tháng, cách mỗi một tập khách quý sẽ xen kẽ xuất hiện, chủ yếu là ăn cơm nói chuyện tâm sự. Nhưng trọng điểm thì vẫn là bốn thành viên ở tại nông thôn tìm kiếm lương thực để thanh toán tiền nhà.

Cảnh quay mỗi ngày sẽ có biên tập hậu kỳ phía sau, nhưng cũng có khả năng là quay cả một ngày trời nhưng lại không được lên hình cảnh nào.

"Hôm nay chúng ta sẽ mua đồ ăn sao?" Chung Trì Tân cầm túi tiền hỏi người đang đeo giỏ là Khương Diệp.

"Anh muốn ăn cái gì thì mua cái đó." Khương Diệp không quan tâm đến số tiền kia cô đang suy nghĩ xem làm cách nào để có thể kiếm ra tiền tiếp.

Hôm qua người mua thức ăn là Khương Diệp, bởi vì có mục đích rõ ràng nên cô đi vòng quanh chợ một lần đã nhớ được hết các vị trí quán hàng như lòng bàn tay, đi thẳng đến quán bán thịt heo, sau đó lại mua thêm rau xanh. Chung Trì Tân phải đi nhanh theo cô, căn bản chưa kịp nhìn kỹ.

Người hôm nay mua thức ăn đột nhiên lại là anh, cũng không có nhiệm vụ gì trói buộc, Chung Trì Tân nhìn cái gì cũng cảm thấy hiếu kỳ.

"Cái kia là cái gì?" Chung Trì Tân chỉ vào quầy hàng bày những quả dưa dài màu xanh hỏi Khương Diệp: "Là dưa leo sao?"

Khương Diệp đi chậm lại liếc qua nói: "Là quả mướp."

"Trông rất giống với dưa leo." Chung Trì Tân hiếu kỳ đi qua xem, ngồi xổm trên mặt đất dùng ngón tay chọc chọc, lại lắc đầu nói "không giống lắm, quá mềm."

Khương Diệp đứng bên cạnh 'Ừ' một tiếng: "Anh có thể mua về."

Chung Trì Tân lập tức lấy ví ra muốn mua một quả, đang chuẩn bị lấy tiền thì lại do dự, anh ngẩng đầu nhìn về phía Khương Diệp khổ sở nói: "Chúng ta có nên tiết kiệm một chút không?"

Một quả mướp mà thôi.

Khương Diệp trừ lúc học đại học tài chính khó khăn thì về sau khi đã làm ra tiền rồi thì cô sẽ không ngược đãi bản thân nữa, mặc dù bình thường không có thứ gì quá muốn mua nhưng cô không thích kìm nén mong muốn của người khác.

"Mua" Khương Diệp nhàn nhạt nói "tiền không có thì có thể kiếm."

Chung Trì Tân mặt mày giãn ra cúi đầu đưa tiền cho chủ quán, cầm trong tay một quả mướp.

"Đi mua thịt nữa." Khương Diệp nhìn quả mướp kia nói với Chung Trì Tân "Hôm nay thử làm lại thịt kho tàu lần nữa."

"Được." Chung Trì Tân đang nhìn quả mướp cảm thấy rất kỳ lạ bởi vì hình dáng cũng giống nhau nhưng lại mềm hơn rất nhiều. Anh cầm điện thoại lên mạng tìm kiếm quả mướp, trong lúc nhất thời xem đến say mê.

Khương Diệp quay đầu nhìn anh vừa đi vừa xem điện thoại, lại đi thẳng vào quầy hàng của người khác, thuận tay kéo người anh một cái: "Đi đường thì đừng xem điện thoại."

Chung Trì Tân ngẩng đầu lên đem màn hình di động đến trước mặt Khương Diệp tò mò nói: "Cô nhìn xem, ở trên đây có nói quả mướp có thể làm miếng rửa chén, còn có thể làm bông tắm, có thể dùng được sao?" Anh vung vẩy quả mướp trong tay.

Khương Diệp trừ việc không biết xào rau ra thì những thường thức cơ bản vẫn biết, cô giải thích cho Chung Trì Tân: "Quả anh đang cầm này chỉ có thể ăn, rửa chén và làm bông tắm thì phải dùng quả mướp đã già, xơ mướp được lấy từ quả mướp già sau khi phơi khô, tách vỏ, bỏ hạt và lấy xơ mướp để sử dụng. Đến lúc đó có thể cắt ra thành những miếng nhỏ để rửa chén bát hoặc những miếng dài để tắm rửa."

"Ra là vậy." Chung Trì Tân có chút thất vọng với bản thân vì đến quả mướp cũng không biết.

Khương Diệp đối với Chung Trì Tân có độ nhẫn nại rất cao, đại khái trước đó ở Tỉnh Y trong lúc làm việc cùng nhau đã biết được đối phương là một người 'ngốc' điển hình, chỉ có dáng vẻ lúc không nói lời nào mới có thể dọa người được thôi.

Cô cầm lấy quả mướp trong tay Chung Trì Tân, ném vào cái sọt sau lưng mình nói: "Đi mua thịt."

Chọn thịt thì vẫn là Khương Diệp bởi vì cô có kinh nghiệm hơn.

Nhưng mà chờ ông chủ cân xong Khương Diệp chuẩn bị trả tiền, lúc quay đầu thì phát hiện cái người cầm tiền Chung Trì Tân không thấy người đâu nữa.

Khương Diệp đành phải để lại thịt ở quán, nhíu mày tìm kiếm Chung Trì Tân khắp nơi, cuối cùng phát hiện Chung Trì Tân đang ngồi xổm ở một con đường khác, đưa lưng về phía cô.

Trong tay anh còn đang có một con..

".. Đưa túi tiền cho tôi." Khương Diệp đưa tay đòi tiền, thịt của cô vẫn còn đang để ở trên sạp hàng kia kìa.

Chung Trì Tân hai tay bưng lấy một con gà con, căn bản không có tay để đi lấy túi tiền, anh đem con gà đang kêu chϊếp chϊếp đến trước mặt Khương Diệp: "Chúng ta có thể nuôi một con gà con hay không?"

Khương Diệp lui ra phía sau một bước, mặt không chút thay đổi nói: "Không thể."

Cô có thể nhìn ra được Chung Trì Tân muốn đem con gà con kia nuôi thành thú cưng, nếu như mua gà để thịt thì cô sẽ đồng ý, thậm chí lúc trở về bảo cô làm chuồng trong sân cũng được, nhưng để thành thú cưng thì không được.

"Vì sao?" Chung Trì Tân thấy cái gì cũng thấy mới lạ, nhìn thấy con gà con màu vàng này lại càng cảm thấy đặc biệt.

"Anh nuôi nó, nó nghe không hiểu tiếng người, sẽ đi ị lung tung." Khương Diệp đành lạnh lùng chọc thủng sự thật này "Cứt gà rất thối."

Thần cmnr, cứt gà rất thối, anh quay phim run tay một cái, may mà vẫn giữ vững được máy quay.

Chung Trì Tân vẫn ôm con gà con kia không nỡ buông tay: "Tôi sẽ quét dọn cho nó mỗi ngày."

Con gà con này là vừa rồi chạy từ l*иg gà bên kia ra, thẳng một đường xông đến giày của Chung Trì Tân mới hấp dẫn được anh đến vậy.

Chung Trì Tân cho rằng đây là duyên phận, ôm lấy con gà con, nhìn về phía Khương Diệp: "Chỉ cần năm tệ thôi."

Vừa nãy mua mướp hết một tệ mà người nào đó còn phân vân xem có nên mua hay không, hiện tại năm tệ một con gà con thì mắt cũng không nháy lấy một cái.

Khương Diệp: "..."

Cô cuối cùng vẫn là khuất phục đồng ý cho Chung Trì Tân mua.

Trả tiền gà con và tiền thịt heo, Chung Trì Tân cả một đoạn đường là ôm gà con mà đi về.

"Tiểu Đậu." Sau khi trở về nhà Chung Trì Tân lấy một bắp ngô, đút một hạt ngô cho gà con ăn.

Khương Diệp ôm lấy một đống cành cây dài trở về, nghe thấy Chung Trì Tân nói thì quay đầu nhìn anh: "Tiểu Đậu?"

Chung Trì Tân ngồi xổm trên mặt đất chỉ vào con gà con đang vùi đầu ăn: "Tên của nó gọi là Tiểu Đậu, giống như một hạt đậu lớn màu vàng."

Khương Diệp: "..."

Anh vui vẻ là được rồi.

"Gà còn nhỏ quá, ăn hạt ngô sẽ không tiêu hóa được, tốt nhất là làm thành bột ngô, lại trộn thêm cám nữa." Khương Diệp ném ra một câu liền ôm lấy mấy cành cây đi đến nhà kho.

Cho gà ăn cũng phải nghiên cứu, Chung Trì Tân tràn đầy phấn khởi ngồi tra cứu một chút gà con có thể ăn cái gì và không thể ăn cái gì, đến mười một giờ ba mươi phút thì tự giác đi nấu cơm.

Nhóm lửa mặc dù có chút không thoải mái nhưng hiện tại anh vẫn sẽ làm.

Trải qua cả ngày hôm qua, Chung Trì Tân đã cơ bản hiểu rõ các bước xào rau, tối hôm qua cũng xem không ít video hướng dẫn, hôm nay lại tiếp tục làm thịt kho tàu, lại tìm được chút cảm giác nấu nướng, nắm được cách khống chế lửa, không đem thịt nấu cháy khét.

Thịt kho tàu vừa xong thì Hạ Chấn và Tô Khinh Y cũng trở về.

Bọn họ hôm nay hái được một giỏ đào và một giỏ sung, trải qua phương pháp chào hàng tứ phía thì cũng bán hết, được bốn mươi chín tệ, bọn họ đi mua một con cá và rượu gạo, tiêu hết mười sáu tệ.

Trên đường đi Hạ Chấn mười phần nhẹ nhõm luôn cảm thấy đội mình tương đối giàu có: "Khinh Y, mấy nhiệm vụ này đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi, đội chúng ta hoàn toàn bất bại. Mỗi ngày đều có thịt có cá ăn, đội thầy Chung bên kia còn nợ tổ sản xuất một khoản nữa cơ."

Lời vừa nói dứt liền nhìn thấy người đang thiếu nợ, thầy Chung đang múc thịt kho tàu từ trong nồi ra, màu sắc chưa nói đến việc bắt mắt hay không, nhưng mùi vị thì tuyệt đối không tệ.

Bởi vì Hạ Chấn đã ngửi được mùi thơm đặc trưng của thịt kho tàu.

Rõ ràng đội mình mới là đội thắng, vì sao từ sáng đã ước được giống như đội đối phương vậy?

"Thầy Chung, con gà con này là tổ sản xuất tặng sao?" Tô Khinh Y thì chú ý tới con gà vàng bên cạnh Chung Trì Tân, muốn đi qua sờ vào: "Thật đáng yêu."

Chung Trì Tân đem thịt kho tàu đặt lên trên bàn ở trong lương đình, dùng cái nắp che lại sau đó quay người nói: "Khương Diệp mua."

"Thầy Chung, hai người còn có tiền để mua sao?" Hạ Chấn nhìn thịt kho tàu trên bàn, lại nhìn con gà con trên đất "không phải đội hai người còn nợ tổ tiết mục ba trăm năm mươi tệ hay sao?"

Chung Trì Tân còn muốn nấu canh mướp, anh lấy nồi đặt ở trên bếp mới mở miệng trả lời: "Chúng tôi đã trả hết rồi."

Tô Khinh Y ngồi xổm ở bên cạnh Chung Trì Tân nhìn gà con, nghe thấy lời anh nói thì không khỏi kinh ngạc: "Hai người hôm nay đi bán cái gì vậy, có thể kiếm được ba trăm năm mươi tệ?"

"Chúng ta đang là đối thủ đó." Chung Trì Tân không nói cho bọn họ hôm nay đã bán cái gì.

Tô Khinh Y lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn máy quay nói: "Thầy Chung nhập vai quá nhanh, hoàn toàn không có nể tình luôn."

Lúc Chung Trì Tân đang vụng về vừa xem video vừa học nấu canh mướp thì Tô Khinh Y đã ở bên cạnh giếng lưu loát thịt xong cá, Hạ Chấn cũng đã nhóm lửa xong, Tô Khinh Y quay về rót dầu vào chảo chuẩn bị rán cá.

"Thầy Chung, Khương Diệp đi đâu rồi? Cô ấy làm sao mà lại không giúp anh nấu cơm vậy?" Hạ Chấn ngồi quạt bếp hỏi Chung Trì Tân đang ở đối diện.

Chung Trì Tân đang tập trung học nấu canh mướp, cơ bản không có để ý lời nói của Hạ Chấn, nhưng lại nghe thấy anh ta nhắc đến Khương Diệp chỉ có thể đáp lại qua loa: "Cô ấy còn có việc khác phải làm."

Tô Khinh Y đang lật cá, khuyên nhủ Chung Trì Tân ở phía đối diện: "Hiện tại thì hai người cùng giúp nhau làm cơm trưa thì tốt hơn, nếu không học tập một chút thì tiếp theo chỉ có thua chúng tôi thôi."

Chung Trì Tân đậy nắp nồi chờ canh sôi lên. Anh mắt mở to nhìn lướt qua Tô Khinh Y: "Chúng tôi có tiền, còn có thể thua sáu lần nữa."

Người trong sân: "..."

Lúc này Khương Diệp mang theo một đồ vật bằng vải chống nước màu trắng đi ra, nhìn thấy cái nồi trước mặt Chung Trì Tân thì hỏi: "Bên trong đang nấu cái gì vậy?"

"Nấu canh mướp." Chung Trì Tân chỉ vào lương đình nghỉ mát: "Thịt kho tàu đã nấu xong, cô nếm thử xem."

Lúc xây bếp cô có xây hai chỗ để nấu, một bên nấy cơm, một bên nấu thức ăn.

Chung Trì Tân cầm hai bát cơm trắng đi qua, rồi lại trở về múc canh ra bát rồi bê đến trong lương đình nghỉ mát.

Khương Diệp không có đi đến lương đình mà mang theo cái ổ gà đã làm xong đi đến một nơi hẻo lánh ở trong sân, kéo ra miếng vải che chống nước, nhìn ngắm một chút sau đó mới đứng dậy đi đến giếng.

"Ổ cho con gà con kia đã làm xong." Khương Diệp rửa tay xong thì ngôi ở lương đình bưng bát cơm lên nói một câu.

Chung Trì Tân nhìn theo hướng ổ gà ở trong góc sân: "Tiểu Đậu nói cảm ơn cô đó."

Ngây thơ.

Khương Diệp trong lòng thoải mái, nhưng mặt không cảm xúc gì cúi đầu gắp thức ăn, cô cho rằng gà thì vẫn là dáng vẻ của gà, không thể làm thú cưng được.

Chẳng qua giúp đỡ đồng đội là một đạo lý hiển nhiên, cô giúp Chung Trì Tân làm ổ cho con gà, Chung Trì Tân phụ trách nấu cơm cũng coi như hòa nhau.

"Mùi vị thế nào?" Chung Trì Tân hỏi Khương Diệp.

Khương Diệp cảm thấy đồ ăn mình làm so với mấy món này còn khó ăn hơn, vị giác của cô không quá mẫn cảm, trừ mấy món mình không thích ra thì những thứ khác đều có thể ăn.

"Rất ngon."

Cái người đang quạt bếp Hạ Chấn ôm lấy cái bụng đói xẹp lép của mình cảm thán vì sao anh ta lại cảm thấy bọn họ mới là đội thua chứ, nhìn thấy Chung Trì Tân và Khương Diệp mười phần hài lòng.

Thấy bọn họ nhàn nhã ăn uống, Hạ Chấn đột nhiên cảm thấy món cá mà Tô Khinh Y đang nấu cũng không quá thơm nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Khương: Nuôi gà chúng nó sẽ đi ị, không muốn mua, nếu mua.. tôi còn phải làm ổ cho nó nữa.

Cá voi nhỏ: Tiểu Đậu là Khương Diệp đồng ý mua=Khương Diệp mua=Khương Diệp tặng cho mình~~~.