Thế Vai (Phản Xuyến)

Chương 55​

Chương 55

Bên ngoài chợ có bán bánh bao, bốn người bỏ ra mười tệ để mua, bánh bao một tệ rưỡi một cái, màn thầu thì một tệ hai cái.

"Chúng ta mua bánh bao có phải là quá xa xỉ hay không?" Hạ Chấn do dự nói "Chúng ta chỉ có hơn sáu mươi tệ, kiếm được tiền quá khó khăn, không đủ tiền mua bánh bao."

Hiện tại tiền đang ở trong tay Tô Khinh Y, cô ta mua bốn cái bánh bao hết sáu tệ: "Không sao, tiền không có thì có thể đi kiếm."

Hạ Chấn sớm đã đói đến mức ngực dán vào lưng, vừa cầm lấy bánh bao thì như sói đói bắt đầu ăn, một bên vừa ăn vừa hướng ống kính giơ ngón tay cái lên, hàm hàm hồ hồ nói: "Rất ngon!"

Tô Khinh Y không có ăn ngay mà cầm bánh bao của mình đưa cho Hạ Chấn: "Cho cậu này."

Hạ Chấn dừng lại nói: "Cô không đói sao?"

Tô Khinh Y cười cười lắc lắc hai cái màn thầu trong tay mình nói: "Tôi ăn cái này là được, đàn ông các anh sức ăn lớn cần ăn nhiều một chút."

Lời này vừa nói ra có chút cảm giác như nghệ sĩ nữ tham gia chương trình tống nghệ đều phải đưa bánh bao trong tay cho nam sinh bên cạnh ăn vậy.

Khương Diệp quả nhiên nhìn sang Chung Trì Tân ở bên cạnh.

Tô Khinh Y cúi đầu nắm chặt một cái màn thầu nhỏ rồi bỏ vào trong miệng chậm rãi nhai, vị ngọt của tinh bột dần dần lan tỏa trong khoang miệng, tiếc là.. Chung Trì Tân sẽ không nhận đồ ăn từ người khác.

Khương Diệp nhìn Chung Trì Tân sau đó cắn một miếng bánh bao, lại thu hồi tầm mắt, không có chút nào giống như muốn đem tặng đồ ăn cả.

Ngược lại Chung Trì Tân cầm một cái bánh bao còn lại đưa cho Khương Diệp: "Bánh nhân đậu, rất ngọt."

Khương Diệp cúi đầu nhìn cái bánh bao nhân rau mà mình vừa cắn, hiểu lầm rằng anh muốn đổi cho mình, nhận cái bánh bao nhân đậu của Chung Trì Tân lại bỏ cái bánh bao nhân rau khác vào túi của anh.

Chung Trì Tân sững sờ, sau đó đứng ở bên cạnh, yên lặng ăn bánh bao nhân rau.

Tô Khinh Y: "..."

So với Hạ Chấn bọn họ ở bên này giống như cuộc sống bình yên không tranh giành quyền thế.

Sau khi bốn người đã lấp đầy cái bụng đói chuẩn bị đi mua nguyên liệu nấu ăn thì tổng đạo diễn xuất hiện.

"Thật xin lỗi mọi người, theo quyết định của tổ sản xuất thì chúng tôi quyết định sẽ thay đổi quy tắc trò chơi một chút." Tổng đạo diễn nghiêm túc nói.

Nếu cứ tiếp tục quay như thế này, đoán chừng phát sóng xong tập một mùa một thì chương trình sẽ thành bom xịt mất.

"Vì để nâng cao tinh thần tích cực của các thành viên." Lúc nói những lời này tổng đạo diễn nhìn về phía Chung Trì Tân và Khương Diệp "Chúng tôi quyết định chia bốn thành viên làm hai đội, hai đội sẽ cạnh tranh với nhau, mỗi tập sẽ có khách quý đến thăm, hai đội sẽ phải chuẩn bị đồ ăn để khách quý đánh giá. Đội thắng thì sẽ được thưởng một trăm tệ, đội thua thì phải trả năm mươi tệ tiền thuê nhà."

"Bởi vì quy tắc mới vừa thay đổi, cho nên tổ sản xuất sẽ đền bù cho quý vị." Đạo diễn không quan tâm đến cảm nhận của mấy người, hỏi Tô Khinh Y "Trong tay cô hiện tại còn bao nhiêu tiền?"

Tô Khinh Y đếm lại một lần: "Năm mươi bảy tệ sáu xu."

Đạo diễn gật gật đầu: "Chúng tôi đưa thêm bốn mươi hai tệ bốn xu nữa là đủ một trăm tệ, mỗi đội các vị có thể được năm mươi tệ."

Mấy người: "..."

"Không phải, đạo diễn, tổ sản xuất các người cũng quá keo kiệt đi." Hạ Chấn dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn về phía đạo diễn "Đền bù chỉ có bốn mươi hai tệ bốn xu thôi sao? Các người muốn lột da chúng tôi à."

"Nếu như không cần, chúng tôi có thể không đền bù nữa." Đạo diễn lạnh lùng nói.

Tô Khinh Y hỏi vấn đề quan trọng nhất: "Đạo diễn, làm sao để phân đội vậy, chúng tôi tự chọn sao?"

Đạo diễn lắc đầu, nói đùa à, để cho bọn họ tự chọn đội lại giống như tình huống xấu hổ lúc sáng thì bọn họ thay đổi quy tắc chương trình này là uổng phí hay sao.

"Tô Khinh Y và Hạ Chấn là một đội, Chung Trì Tân và Khương Diệp một đội."

Đây là kết quả mà bọn họ thảo luận nhiều lần mới thống nhất được.

Tại sao lại gọi là nam nữ phối hợp, là để làm việc cho đỡ mệt, nếu như nam một đội nữ một đội thì đến lúc đó vấn đề thể lực rất khó giải quyết. Nhưng xếp Tô Khinh Y và Chung Trì Tân ở một đội cũng không thích hợp, không nói đến biểu hiện buổi sáng nay của hai người, dựa theo danh tiếng của hai người mà nói thì tách hai người ra mỗi người một đội là phương án tốt nhất.

Tô Khinh Y tay chắp ra sau lưng, dùng sức bóp bóp mới không để lộ cảm xúc ra ngoài.

Nếu như lúc đầu Chung Trì Tân không tới tham gia ghi hình chương trình này thì cô có thể hoàn mỹ thể hiện, cảm xúc đều có thể khống chế tốt, đến khi chương trình phát sóng có thể nhận được vô số hảo cảm.

Nhưng hết lần này đến lần khác Chung Trì Tân xuất hiện, cái người Khương Diệp kia cũng tới.

Nếu như hai người bọn họ không có tiếp xúc gì với nhau thì cô ta không cần lo lắng. Nhưng hiện tại mới ghi hình ngày thứ hai bọn họ đã trực tiếp chia đội ở cùng một chỗ.

Đạo diễn sau khi nói xong đưa tay nhìn đồng hồ: "Hiện tại là chín giờ bốn mươi ba phút sáng, khách quý bảy giờ tối nay tới, hai đội phải chuẩn bị bữa tối để tiếp đón."

"Không phải chỉ có một người đúng không?" Khương Diệp hỏi.

"Số khách quý mỗi lần tới sẽ là ngẫu nhiên."

Ván đã đóng thuyền, bốn người chỉ có thể chấp nhận quy tắc mới, hai thành viên nam thì tâm tình cũng gọi là không tệ lắm.

Hạ Chấn không có chút cảm giác gì khi ghi hình chương trình tống nghệ với Khương Diệp, trong lòng thấy dễ chịu rất nhiều, nếu anh ta với Khương Diệp cùng một đội thì coi như xong. Có điều, nếu tự lập đội kỳ thật anh ta cũng không muốn chung đội với Chung Trì Tân, dù sao hai người đàn ông chung một đội thì người xem sẽ nảy sinh ý nghĩ nhàm chán.

Hạ Chấn không có lòng tin về giá trị nhan sắc và tài năng ca hát mình có thể hơn được Chung Trì Tân.

Về phần Chung Trì Tân, anh yên lặng đi theo sau Khương Diệp mười phần vui sướиɠ.

Không có hai người ngoài ở bên cạnh lải nhải, anh ở cùng Khương Diệp cả ngày không nói lời nào cũng cảm thấy vui vẻ.

Vừa rồi tổ tiết mục đền bù thêm tổng được một trăm tệ, Khương Diệp cầm trong tay năm mươi tệ lên thực đơn tiếp đón khách quý: Thịt kho tàu, cùng với rau.

Trọng điểm không nằm ở rau mà là ở thịt kho tàu kia ăn có ngon hay không.

Bỏ ra bốn mươi tệ mua một cân thịt, một cân gạo và rau củ thì hoàn toàn dư tiền, chẳng qua bọn họ vẫn còn một việc nữa cần giải quyết đó là không có bếp nấu và bất kỳ gia vị gì.

Khương Diệp nhanh chóng mua xong nguyên liệu nấu ăn, quay người nói với Chung Trì Tân: "Chúng ta đi đến cửa hàng tiện lợi đi."

"Được."

Hai người là lần thứ hai đi đến cửa hàng tiện lợi, cho dù cửa hàng này trang trí khá cũ nát, Chung Trì Tân hiếu kỳ đi xung quanh kệ hàng, có những túi đồ bên trên đã bám đầy bụi.

"Còn có thể dùng sao?" Chung Trì Tân sờ lên lớp bụi, đi đến bên cạnh Khương Diệp hỏi "Có phải đã quá hạn rồi hay không?"

Chủ cửa hàng đã dùng ánh mắt muốn gϊếŧ người nhìn về phía bên này, Khương Diệp ho một tiếng: "Không phải, đều vẫn dùng được."

Chung Trì Tân gật đầu đưa tay ra cầm gia vị giúp Khương Diệp: "Còn muốn mua gì nữa không?"

"Lấy thêm một chai dấm."

Lúc tính tiền, Khương Diệp sử dụng hết một xu tiền cuối cùng.

Chung Trì Tân cầm theo một túi gia vị đi ở phía sau đột nhiên nói: "Tiền đã tiêu hết, nếu như tối nay chúng ta thua thì sáng mai sẽ không có tiền ăn cơm nữa."

"Ừm."

"Vậy.. sáng mai tôi đi hái đào cho cô ăn."

Khương Diệp dừng lại, nghiêng đầu nhìn Chung Trì Tân "Anh có thể đi vào trong núi sao?"

"Tôi có thể mặc áo dài tay." Chung Trì Tân nghiêm túc suy nghĩ rồi nói.

"Vậy, sáng mai đi hái đào."

Một đội khác thì tràn đầy phấn khởi thảo luận làm sao để thắng được bữa tối hôm nay, mà đội của Khương Diệp thì đã nghĩ đến trường hợp nếu thua thì làm thế nào.

Trở lại nhà, việc đầu tiên cần làm chính là xây bếp.

So với đội của Tô Khinh Y tay chân luống cuống làm theo video hướng dẫn thì đội Khương Diệp bên này đã thuận lợi xây lên.

Chung Trì Tân đeo găng tay chuyển gạch, Khương Diệp ở trong sân xây, mất khoảng hai giờ đồng hồ một cái bếp dần dần xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.

Đội Tô Khinh Y bên kia cũng miễn cương làm xong, chỉ có điều không được đẹp như đội Khương Diệp, bùn đất lung tung, chẳng qua vẫn có thể nhóm lửa được.

Sau khi Khương Diệp xây xong bếp cũng không có dừng lại, cô còn làm thêm mấy việc linh tinh nữa.

Chung Trì Tân thì đi đào khoai lang và khoai tây, chuẩn bị nấu cơm trưa.

Vì để tiếp khách có thể tốt hơn, buổi chiều tổ tiết mục dựng ở trong sân một cái đình nghỉ mát, lại đem đèn treo lên, buổi tối ở trong sân còn có thể chiếu sáng.

Nhưng cũng vì thế mà hai đội lại phải cõng trên lưng khoản nợ ba trăm tệ.

Đến chiều thì bếp đã làm xong, tiếc là Khương Diệp không biết nấu ăn, giống như hai món tối qua là bắp ngô hấp và khoai tây hầm thì cô có thể làm được.

Nhiều lắm thì làm xong có thể miễn cưỡng ăn hết, về phần ngon hay không thì Khương Diệp không quá chú ý. Cô quá bận, trước kia đi học thì ăn cơm ở căng tin, sau khi tốt nghiệp đi làm thì ăn cơm ngoài.

"Anh sẽ làm thịt kho tàu à?" Khương Diệp cắt thịt xong quay đầu hỏi Chung Trì Tân.

Chung Trì Tân chậm rãi lắc đầu: "Chắc là không."

"Chắc là.. không?" Khương Diệp lặp lại một lần, không rõ ý tứ trong câu nói này.

Chung Trì Tân 'Ừm' một tiếng: "Tôi có thể học."

Cuối cùng lúc đội Tô Khinh Y đã bắt đầu cho thịt vào nồi thì đội Khương Diệp bên này vẫn còn đang xem công thức nấu trên điện thoại, cắt miếng vừa ăn, luộc qua cho bớt mùi..

Có tổng cộng mấy bước như vậy, mà lại không có cơ hội để làm lần thứ hai, Khương Diệp và Chung Trì Tân làm từng bước theo hướng dẫn ở trên mạng, cẩn thận từng li từng tí lật thịt trong nồi, nhìn bọn chúng bị nhuộm màu nước đường phi.

"Khinh Y, cô có ngưởi thấy mùi khét không?" Hạ Chấn ngửi ngửi mùi trong sân, hoảng sợ hỏi, sợ bọn họ bên này nấu ăn xảy ra vấn đề.

Tô Khinh Y động tác nhanh nhẹn, nhìn về phía Chung Trì Tân một cái: "Bên bọn họ đó."

Một nửa thịt kho tàu bị Khương Diệp làm cháy, chỉ còn lại một nửa miễn cưỡng không bị sao.

"Nếu như khách đến không ăn thì chúng ta có thể giữ lại để ăn." Chung Trì Tân đề nghị.

Khương Diệp tự biết trình độ nấu nướng của minh, xào rau thật sự không làm được, cô dứt khoát từ bỏ: "Anh xào rau đi."

Chung Trì Tân cũng chỉ mới học được cách nhóm lửa, làm sao lại biết xào rau chứ, anh lại xem hướng dẫn trên điện thoại rồi nghiêm túc xào rau.

Khương Diệp cầm nhánh đào sáng nay bẻ được đến, lại đến nhà kho tìm một cái bào gỗ nhỏ, ngồi ở bên cạnh Chung Trì Tân chậm rãi làm.

Rau xanh ở trong nồi từ từ chuyển sang màu xanh đậm, rõ ràng là quá lửa, không có giống với lúc vừa rồi.

Chung Trì Tân dùng đũa kẹp một cây đút cho Khương Diệp: "Cô nếm thử xem có ăn được không?"

Khương Diệp ngẩng đầu nhận lấy, nhai nhai, mày nhíu lại: "Ăn được." Mặn nhạt vừa đủ, dù bên ngoài nhìn không được đẹp mắt nhưng khi ăn vào thì cũng cảm thấy được.

Chung Trì Tân cũng nếm thử một miếng, anh 'Ừ' một tiếng: "Tôi đúng là có thiên phú đầu bếp."

"Đúng vậy." Khương Diệp cúi đầu nghịch cành đào nói phụ họa.

Phía Tô Khinh Y cũng đã làm xong hai món ăn, chưa cần khách quý đến thì nhìn qua cũng đã biết ai thắng ai thua. "

" Đợi chút nữa khách quý tới ăn với đội bên kia, chúng ta có thể ăn cơm của mình rồi, buổi sáng mai đi hái đào ăn. "Chung Trì Tân không có tâm lý thắng thua gì cả.

" Chúng ta đang nợ tổ tiết mục ba trăm năm mươi tệ. "Khương Diệp cũng không ngẩng lên nói, theo tình huống trước mắt thì chỉ cần có khách quý đến thì bọn họ nhất định sẽ nợ thêm tiền, sẽ càng túng thiếu.

Chung Trì Tân trầm mặc nói:" Tôi có thể đi bán nghệ. "

Khương Diệp:"... "

Lời nói đúng là không có vấn đề gì nhưng nghe vào tai cảm giác cứ thấy là lạ.

Sáu giờ ba mươi phút khách quý đã đến, là một diễn viên tuyến hai, đến tham gia ghi hình thuận tiện tuyên truyền phim.

Đến lúc đánh giá món ăn của hai đội, vị khách này thậm chí còn không dám hạ đũa đối với món của đội Chung Trì Tân, xô đẩy nửa ngày, tạo được hiệu quả ghi hình mong muốn mới gắp một miếng thịt kho tàu:".. Nếu không nhìn đến những vết cháy này thì mùi vị thực ra vẫn được."

Kết quả thì không cần phải nói, Khương Diệp và Chung Trì Tân thua, phải chịu phạt năm mươi tệ tiền thuê nhà.

Vào buổi tối lúc nghỉ ngơi, Chung Trì Tân ngồi ở trên giường xem các video về ẩm thực, nghiêm túc học, anh sẽ không để đội của mình tiếp tục thua được.