Chương 54
Khương Diệp chậm rãi đưa tay xoa mặt, sau đó lại thả miếng mặt nạ kia vào lại thùng rác, rút một tờ khăn giấy ra để lau tay, xem như chuyện gì cũng chưa có phát sinh, quay trở lại giường của mình. Lúc Tô Khinh Y từ phòng tắm đi ra đã là bốn mươi phút sau rồi, nhìn thấy mặt nạ trong thùng rác cô ta hỏi: "Cô thấy loại mặt nạ này thế nào, có phải là rất cấp ẩm hay không?"
Khương Diệp: ".. ừm, rất cấp ẩm."
Tô Khinh Y không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, cô ta cũng xé một miếng mặt nạ rồi dễ dàng tách ra hai lớp giấy trên dưới, lấy ra miếng mặt nạ ở giữa đắp lên trên mặt, dưỡng chất còn thừa trong túi cũng không lãng phí, đổ vào trong lòng bàn tay rồi bôi lên trên cổ.
Khương Diệp ngồi ở trên giường, mắt liếc nhìn về phía Tô Khinh Y đang làm các động tác, cảm thấy mình học được khá nhiều.
Vốn dĩ đắp mặt nạ là phải làm như vậy, sau khi Tô Khinh Y đắp mặt nạ xong, còn lấy cái mặt nạ đó bôi lên mu bàn tay. Khương Diệp cho rằng chuyện này đối với nhân vật nữ tính mà cô diễn sau này rất có ích, quả nhiên kiến thức của mình vẫn rất là hạn hẹp, cần tiếp xúc thêm nhiều người khác nữa.
Tô Khinh Y sau khi dưỡng da xong cũng ngồi lên giường, Khương Diệp nghiêm túc nói: "Cảm ơn mặt nạ của cô."
Tô Khinh Y khoát tay: "Một tấm mặt nạ mà thôi, tôi có mang rất nhiều, ngày mai cho cô thêm một miếng nữa."
Vẫn còn đắp nữa sao?
Phản ứng đầu tiên của Khương Diệp chính là từ chối: "Không cần đâu, tôi dùng xịt khoáng cũng đủ rồi." Diễn vai phù hợp với nhân vật thì vẫn là diễn, cô hiện tại không có vai diễn thục nữ nên cũng không cần làm.
Mặt nạ dính dính là một chuyện, mất mặt lại là một chuyện khác nữa.
* * *
Sáng sớm sáu giờ Khương Diệp đã rời giường, cô động tác nhanh nhẹn, đánh răng rửa mặt, trang điểm nhẹ, thay quần áo, không quá mười phút đồng hồ.
Lúc cô đi ra bên ngoài không có ai cả, anh quay phim vẫn chưa có đến, ba người trong phòng kia lại càng chưa có dậy, cô liền chạy xung quanh sân một vòng.
Thực ra lúc cô dậy tổ công tác đã có người phát hiện, lập tức gọi người bên tổ camera dậy, nhưng mà động tác của Khương Diệp quá nhanh, bọn họ vẫn còn đang ở trên giường cô đã đi ra sân rồi, chạy xong mấy vòng lại còn chuẩn bị đi ra sau núi.
Nghe được động tĩnh, Khương Diệp quay đầu lại thấy anh quay phim, liền đi chậm lại, chờ bọn họ đuổi theo mới tiếp tục đi về hướng sau núi.
Cô thực ra không muốn làm gì, chủ yếu đi xem sau núi có đồ vật gì có thể sử dụng được không.
Cây dẻ, cây đào, còn có một số cây không hoa cũng không quả, trên núi còn có nấm, cũng đều là những thứ bình thường, chí ít những thứ này ở nông thôn không được xem là đặc biệt, bán cũng không được bao nhiêu tiền.
Khương Diệp dạo một vòng, không phát hiện được thứ gì hay, thuận tay bẻ một cành đào, trên cành còn có một quả đào nữa.
Lúc trở về thì ba người kia đã dậy rồi, đang ngồi ở trong sân, Tô Khinh Y thấy hướng cô đi về thì hỏi: "Khương Diệp cô sao lại một mình đi vào sau núi thế? Không phải nói là chờ Hạ Chấn đi cùng sao?"
Sau khi nghe thấy nửa câu đầu Hạ Chấn và Chung Trì Tân đều đồng loạt nhìn qua.
Hạ Chấn hỏi Tô Khinh Y: "Đi vào sau núi làm gì vậy?"
"Tối qua tôi nói muốn đi chợ, Khương Diệp lại nói muốn đi sau núi xem." Tô Khinh Y nói với Hạ Chấn "Tôi sợ thầy Chung bị dị ứng, cho nên mới bảo anh đi cùng Khương Diệp là tốt nhất.'
" A, vậy bây giờ có phải đi nữa không? "Hạ Chấn không muốn cùng Khương Diệp ở chung một chỗ, cô ấy không biết cách tham gia chương trình tống nghệ, đoán chừng sau khi biên tập hậu kỳ thì thời gian lên hình cũng chả được bao nhiêu.
" Không cần, đợi lát nữa tôi và mọi người cùng đi chợ, phía sau núi tôi cũng đã xem hết rồi. "Khương Diệp vốn là muốn chờ bọn họ tỉnh lại rồi cùng đi ra sau núi, nhưng lúc tỉnh dậy không có việc gì làm liền muốn đi dạo, không nghĩ đến phía sau núi cũng không rộng, đi dạo một vòng đã xong.
Tô Khinh Y kinh ngạc:" Phía sau núi không có thứ gì sao? "
" Có quả đào, quả sung và một chút nấm. "Chung Trì Tân đang đứng sau Khương Diệp, cô liền hái quả đào ở trên cành xuống hướng anh vẫy vẫy.
Chung Trì Tân yên lặng nhận lấy quả đào cô đưa, cầm ở trên tay.
Hai người động tác quá lưu loát, trong lúc nhất thời hai người cũng ở trong sân kia không có phát hiện ra.
" Vậy chúng ta đi hái đào mang lên chợ bán đi? Cảm thấy đáng tiền hơn so với những củ ở trong đất kia, có điều.. chúng ta có bốn người mà có hai nơi cũng cần đi. "Tô Khinh Y suy nghĩ một chút rồi nói.
Sau khi bàn luận thì kết quả là Tô Khinh Y và Chung Trì Tân sẽ đi đào khoai lang, Hạ Chấn và Khương Diệp đi vào sau núi hái đào.
Sau khi Tô Khinh Y phân công xong trong lúc nhất thời bầu không khí trong sân có chút ngưng lại, giống như ai cũng không hài lòng nhưng lại không có ai lên tiếng.
Khương Diệp cảm thấy không quan trọng, cô trực tiếp đi lấy cái sọt đưa cho Hạ Chấn, ý bảo cậu ấy đi theo mình.
Chương trình 'Trở về cuộc sống điền viên' tập một mùa thứ nhất-ở ngày ghi hình thứ hai đã gặp phải tình huống trước nay chưa từng có.
Phía bên này Chung Trì Tân và Tô Khinh Y đi đào khoai lang trên đường đi không ai nói gì.
Tô Khinh Y biết Chung Trì Tân không thích nói chuyện liền có ý đồ xây dựng không khí ăn ý giữa hai người, ví dụ như chỉ đạo anh đào như thế nào để có thể đào được khoai lang.
Chung Trì Tân đúng là không có nói gì, vùi đầu đào khoai, trừ lúc ban đầu có chút lóng ngóng về sau rất nhanh nắm được kỹ thuật, chỉ là bàn tay anh trời sinh chỉ dùng để đánh đàn bây giờ lại dính đầy bùn đất, thực sự là không phù hợp.
Về nhóm đi sau núi hái đào kia, nội tâm Hạ Chấn trải qua một trận gào thét, sau đó mới ổn định lại được, trên đường đi có hỏi mấy vấn đề, hỏi cả đến diễn xuất nữa, nhưng mà Khương Diệp chỉ 'Ừm', 'Ừ', 'À' để kết thúc câu chuyện.
Cũng không phải Khương Diệp kiêu ngạo, mà là cuộc đối thoại quá nhạt nhẽo, cô không muốn tốn sức để trả lời.
Ở cùng với Chung Trì Tân thoải mái hơn rất nhiều, anh sẽ không nói nhảm linh tinh.
Không chỉ các thành viên không thoải mái mà tổ sản xuất cũng đau đầu khổ sở.
Quá ư là nhạt nhẽo, cũng may là loại chương trình này có thể biên tập hậu kỳ về sau, nếu mà là phát trực tiếp thì kể cả có đài Hỏa Lê phía sau chống đỡ thì cũng phải đóng cửa dẹp tiệm.
Cũng may là không có nói chuyện phiếm thì bốn người chia làm hai đội làm việc cũng nhanh, đào, sung, khoai tây, khoai lang đều đầy một giỏ.
Sáng sớm đã bận rộn làm việc bụng mấy người đã sớm reo vang.
" Chúng ra đến chợ đem những đồ này bán là có tiền mua đồ ăn. "Hạ Chấn cổ vũ nói.
Bọn họ mỗi người vác một giỏ đi về phía chợ, được nửa đường thì Chung Trì Tân lấy quả đào lúc sáng Khương Diệp cho từ trong túi ra, yên lặng ăn.
Tô Khinh Y đứng ở bên cạnh Chung Trì Tân:"... "
Cô thật không hiểu Chung Trì Tân vì sao có thể làm như thế trước nhiều máy quay đến vậy, không có hỏi nữ sinh bên cạnh muốn ăn không mà trực tiếp ăn. Trước kia Chung Trì Tân mặc dù không để ý đến mọi người những lễ nghi cơ bản vẫn dùng đúng chỗ.
Hạ Chấn cõng một giỏ đào:"... "
Chung Trì Tân không có đến gần mình, vậy quả đào kia là lấy từ đâu ra?
Khương Diệp đi gần anh nhất nhưng không có phản ứng gì quá lớn, kết hợp với người có thể tùy hứng đi cửa hàng tiện lợi mua tất cả bia về thử với chuyện giữa trưa ở nhà ăn lẩu là biết anh đối với việc ăn uống kiểu này có chút hiếu kỳ.
Đào hái ở trên núi là đào rừng, chắc là anh chưa được ăn qua bao giờ, cho nên.. buổi sáng cô mới thuận tay đưa cho anh.
" Có ngọt không? "Chờ Chung Trì Tân ăn xong, Khương Diệp đột nhiên hỏi.
Môi Chung Trì Tân giương lên một đường cong rất nhỏ:" Rất ngọt. "
Đang lúc Tô Khinh Y âm thầm dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Khương Diệp, cô ta gật đầu nói:" Vậy mấy quả đào kia có thể bán được rồi. "
Chợ quê là những hàng quán bày ra ở ngoài trời, ở bên cạnh cũng có mấy quán hàng, mỗi người nhận một vị trí đứng ở trước rao hàng, rất là náo nhiệt.
Bốn người đi xung quanh chợ một vòng, rốt cuộc cũng tìm được một vị trí còn trống nhưng lại ở chỗ hẻo lánh.
" Chúng ta làm sao để định ra giá bán? "Hạ Chấn nhìn bốn phía, cảm giác bọn họ giống như những người ngoài vào phá giá thị trường vậy.
Khương Diệp bày bốn sọt ra:" Khoai tây hai tệ rưỡi một cân, khoai lang một tệ bảy xu một cân, quả sung ba tệ, quả đào.. bốn tệ một cân, mười tệ ba cân. "
" Vì sao vậy? "Hạ Chấn không hiểu" Khoai lang sao lại rẻ như vậy? Một cân có một tệ bảy xu. "
Tô Khinh Y đứng bên cạnh giải thích thay Khương Diệp:" Khương Diệp chắc là nhớ giá cả ở trong siêu thị. "
" Siêu thị cũng là giá này sao? Tôi cảm thấy giá ở siêu thị vẫn cao hơn so với mấy cái này. "Hạ Chấn mở app đặt hàng trên điện thoại ra xem" Đào là tám tệ sáu xu một cân. "
Chung Trì Tân không tham gia vào cuộc đối thoại của bọn họ, anh đi đến cạnh mấy cái sọt, sau đó chậm rãi bày hàng lên.
Khương Diệp thấy thế liền buông tay để anh xếp, cô ngồi dậy:" Thời điểm đi xung quanh chợ những người bán hàng rong kia đều nói giá tiền, tôi tính tổng sau đó chia bình quân thì ra được số tiền này, để giá cao thì bán không được. "
Từ đầu tới cuối Khương Diệp cũng không lấy điện thoại ra, Hạ Chấn đi ở bên cạnh cô nên thấy rõ ràng, nên đối với cô nảy sinh nghi ngờ:" Cô nhanh như vậy đã tính ra được? "
" Chỉ là nhân chia cộng trừ thôi mà. "
Tô Khinh Y đánh gãy cuộc trò chuyện của bọn họ:" Chúng ta bây giờ có thể bán đồ, đợt chút nữa bán xong thì đi mua nguyên liệu để nấu ăn. "
Sau năm phút..
" Cứ chờ ở đây như vậy sao? "Hạ Chấn có chút hoài nghi, như thế nào mà đứng bán ở chỗ này chỉ có người đến xem chứ không có ai đến mua vậy.
Tô Khinh Y có chút do dự nói:" Có lẽ chúng ta phải rao to lên. "
Đều là những người ở thành phố, lại đứng giữa đường rao hàng, mặt mũi cũng phải dày mới dám đứng ra như thế.
Hạ Chấn thật là không dám hủy đi hình tượng của mình.
Chung Trì Tân cúi đầu nhìn thoáng qua đôi giầy đầy bùn đất của mình, nhỏ giọng hỏi Khương Diệp:" Cô có đói bụng không? "
Khương Diệp quay đầu:" Gì cơ? "
" Tôi có thể hát, không biết chừng bọn họ sẽ đến mua. "Chung Trì Tân nói.
Hạ Chấn nghe thấy Chung Trì Tân nói thì chợt nghĩ ra:" Thầy Chung, thầy hát tôi sẽ nhảy phụ họa, nhất định sẽ có người đến mua, mình sẽ bán được hàng. "
Nhảy chính là sở trường của Hạ Chấn, anh ta lúc này mới hưng phấn lên, một bên nhảy, một bên xông vào đám người đứng xem nói:" Muốn tiếp tục xem tôi nhảy thì mau tới mua đào đi~~~ "
Trong chợ chủ yếu là những người già, trung niên, cho dù là trẻ con cảm thấy hứng thú mới lạ nhưng đáng tiếc trẻ con thì trong tay không có tiền.
Hạ Chấn nhảy mười phút đồng hồ, trừ việc người vây xem càng ngày càng nhiều thì không có bất kỳ hiệu quả gì, mà anh ta giống như một con khỉ bị người ta vây xem, nhưng là khỉ lớn lên ở thành phố.
Hạ Chấn một thân toàn mồ hôi bụng lại đói:"... "
" Thầy Chung, hay là anh đến đây thử hát xem sao? "Mất mặt cũng không thể chỉ một mình mình mất mặt được, Hạ Chấn cổ vũ nói.
Chung Trì Tân nhìn thoáng qua Khương Diệp, sau đó cất giọng thật to.
Các bài hát của anh nổi tiếng từ Nam ra Bắc, mới hát vài câu đầu những người vây xem đã hưng phấn lên rồi, nhưng vẫn không có ai hướng bên này tới mua đồ.
Lớn tuổi một chút thì cho dù nghe bài hát có chút quen thuộc nhưng lại không biết mặt người hát.
Khương Diệp lấy từ trong giỏ ra một quả đào, dùng dao gọt vỏ sau đó vẫy vẫy tay với đứa trẻ con ở đối diện:" Nếm thử đi, cái này không cần tiền. "
Đứa trẻ này có chút do dự, sau lưng lại bị người ta đẩy một cái liền tiến lên cầm lấy quả đào cắn một miếng, mắt cong cong:" Rất ngọt. "
Cha mẹ đứa bé thấy con mình thích ăn, liền đến hỏi giá tiền cảm thấy không đắt quyết định mua ba cân.
Có một người mở đầu thì rất nhanh mọi người đều làm theo, bốn cái sọt nhanh chóng được bán hết.
Chung Trì Tân cũng hát xong ba bài hát, trong đám đông truyền ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, còn có người nói:" Cậu trai hát rất hay. "
Bốn sọt bán được tổng cộng sáu mươi bảy tệ sáu xu, túi giấy mà bọn họ đựng đồ cho khách cũng là chủ quán bên cạnh tặng.
Tô Khinh Y đếm xong tiền nói:" Hiện tại chúng ta có thể đi mua gạo rồi. "
" Có thể ăn sớm được không? Tôi thật sự rất đói."Hạ Chấn ôm bụng uể oải nói.
Chung Trì Tân tán thành, Khương Diệp buổi sáng còn chưa có ăn cái gì.
Tác giả có lời muốn nói:
Cá voi nhỏ: Đào là cô ấy cho tôi, các người muốn ăn quả đào này sao? Không có khả năng nhé, ăn p thì có thể.