Chương 53
Sau khi bác sĩ tới, Tô Khinh Y ở trong sân nói không rõ sự tình, lại dẫn bọn họ vào phòng kiểm tra lần nữa, đạo diễn cũng lui ở phía sau xem bác sĩ làm việc, để yên tâm hơn một chút.
Người trong sân lập tức biến mất hơn nửa, bốn thành viên khách mời thì đi vào trong nhà ba người, Khương Diệp không có vào theo, cô ở lại trông bếp lửa ở ngoài sân.
Khoai tây trong nồi đã chín mềm, Khương Diệp bắc nồi ra, lại cố định lại giá đun một lần nữa cho chắc chắn. Trước đó cô tưởng Tô Khinh Y tay chân thành thạo liền không để ý nữa đi rửa nồi, hiện tại nhìn kỹ mới phát hiện ra, giá đỡ chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ được một khoảng thời gian, rất dễ dàng sập xuống.
Tô Khinh Y là người mới nên rất dễ phạm sai lầm này, nếu quả thật đã tham gia cắm trại ngoài trời nhưng không phụ trách nhóm lửa thì dường như cũng không biết rõ. Nhưng Khương Diệp thấy động tác của cô ta cũng không lưu loát, trái ngược với việc đã từng thử làm qua, chỉ là không có nấu thức ăn ở trên, cho nên giống như là học theo video hướng dẫn, nên không biết linh động xử lý.
Bên cạnh vẫn còn bắp ngô chưa có nấu, Khương Diệp một lần nữa treo nồi lên, làm một cái xửng hấp để hấp bắp ngô.
Người ở bên trong còn chưa có ra, cô vẫn ngồi ở bên ngoài nấu, thỉnh thoảng thêm chút củi.
Ở bên trong gian phòng, bác sĩ vén tay áo của Chung Trì Tân lên sau đó quan sát: "Không có việc gì, chạm vào những cái thân với lá cây kia làm cho da bị dị ứng mẩn ngứa, tiếp xúc quen rồi sẽ không sao nữa."
"Thuốc này bôi có sợ gặp vấn đề gì không?" Tô Khinh Y hỏi bác sĩ, lo lắng nói "da anh ấy mẫn cảm, tôi sợ thuốc này.."
"Không sao, thuốc này dùng không sai, đây là một loại thuốc có thương hiệu lâu đời, không sợ có phản ứng gì không tốt."
Sau một trận náo loạn, mọi người trở lại trong sân, Tô Khinh Y kinh ngạc nói: "Vừa rồi chúng tôi đều lo lắng đi xem thầy Chung, quên mất đồ ăn đang nấu ở ngoài sân, may là có Khương Diệp vẫn còn trông ở đây."
"Khoai tây đã xong rồi sao?" Lúc này bụng Hạ Chấn đã reo ục ục, mắt nhìn thấy khoai tây ở trên nồi đã được lấy xuống.
Khương Diệp gật đầu, chỉ bát đũa ở bên cạnh: "Có thể ăn được rồi, bắp ngô cũng sắp chín rồi."
Tô Khinh Y tiến lên lấy thêm một bát nữa, bưng cho Chung Trì Tân: "Thầy Chung hôm nay vất vả rồi, anh ăn trước đi."
Chung Trì Tân không có nhận, anh nhìn về nồi bắp ngô còn đang nấu: "Tôi muốn ăn bắp ngô."
Nụ cười trên mặt Tô Khinh Y không đổi quay đầu hỏi Khương Diệp có muốn ăn hay không.
Lúc này là đang ghi hình mà lại cự tuyệt thì không được tốt lắm, Khương Diệp nói một tiếng cảm ơn rồi nhận lấy.
"Oa, khoai tây này hầm thật là mềm, quả thực đây là món khoai tây hầm thơm nhất mà tôi được ăn." Hạ Chấn ngồi xổm ở bên cạnh ăn một miếng, ngửa đầu cảm thán.
Tô Khinh Y trong tay cầm một bát khoai tây Hạ Chấn vừa đưa, nếm một miếng rồi gật đầu: "Tự mình nấu ăn là ngon nhất."
"Cũng chưa đúng, khoai tây này là tự tay chúng ta đào lên, rồi sau đó đem rửa và nấu." Hạ Chấn ăn mấy miếng liền nói.
Khương Diệp nhận bát khoai tây vừa rồi nhưng chưa có ăn ngay mà để sang một bên, trước tiên lấy bốn cái bắp ngô trong nồi ra, phát cho mỗi người một cái, lại tiếp tục cho thêm bắp ngô vào nồi, sau đó mới ngồi xuống bắt đầu ăn.
Khoai tây nấu với nước trắng thật ra là không có mùi vị gì, chỉ có mùi vị của tinh bột, mềm mềm so với bắp ngô là khác nhau, Khương Diệp không quá thích mùi vị này, bởi vậy cô không có tham dự vào cuộc trò chuyện vừa rồi.
Về phần Chung Trì Tân ngồi bên cạnh này, anh cũng không nói lời nào, so với những người bình thường thì không thể giống hơn được nữa.
Sau khi ăn xong bữa tối, mấy người ngồi quây quần quanh ánh lửa nói chuyện phiếm.
Hạ Chấn ngẩng đầu lên lộ ra chút cảm động: "Hôm nay vừa đến nhìn thấy Khinh Y thật ra tôi rất khẩn trương hồi hộp."
Tô Khinh Y cười oán trách: "Tôi trông như hung thần vậy sao?"
"Dĩ nhiên không phải, Khinh Y ở trong giới giải trí được xếp hạng là hoa đán đứng đầu, xinh đẹp không ai bì kịp." Hạ Chấn liên tục phủ nhận "Nhưng cô là tiền bối của tôi, lúc tôi vừa mới vào đã nghĩ là xong rồi, làm thế nào để ở chung với tiền bối, kết quả.. còn phải để tiền bối nấu cơm cho chúng tôi ăn nữa."
"Chẳng qua tôi gia nhập giới giải trí sớm hơn cậu mấy năm, đừng nói tôi là tiền bối, hiện tại ở trong giới điện ảnh thì tôi cũng là một người mới mà thôi." Tô Khinh Y khiêm tốn nói.
Hạ Chấn nói: "Khinh Y cô mà coi như người mới vậy thì chúng tôi đến người mới cũng không có tư cách gọi nữa rồi, năm nay cô đóng vai chính trong 'Hạc' sang năm nhất định có thể cầm được giải thưởng, nói không chừng lại mang về một cái cúp ảnh hậu nữa ấy chứ."
Giống như thời gian trước liên hoan phim Kim Tiêu diễn ra là quy tụ những bộ phim công chiếu hoặc phát sóng từ năm ngoái đến tháng ba năm nay, căn cứ thời gian diễn ra các liên hoan phim trong nước, 'Hạc' sẽ được tính sang đầu năm hoặc nửa cuối năm sẽ được đánh giá bình chọn.
"Có nhiều tiền bối như vậy, giải thưởng với cúp đâu phải dễ cầm như thế chứ." Nói đến sự nghiệp trong mắt Tô Khinh Y tràn đầy tự tin "Có điều tôi nhất định sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa."
"Mà Khinh Y trí nhớ cũng thật tốt, tôi vừa đến liền nhận ra tôi là xuất thân từ show tuyển chọn nam." Hạ Chấn khâm phục nói "lúc gặp mặt buổi chiều tôi quả thực vì được sủng ái mà đâm ra lo sợ."
"Tôi đã xem mấy tập trên ti vi, còn bỏ phiếu cho cậu nữa đó."
"Thật sao?" Hạ Chấn che ngực, "Vậy tôi đạt quán quân thì một điểm này cũng có công sức của cô rồi, lúc đó tôi chỉ kém người thứ hai có một phiếu, nói không chừng một phiếu kia của Khinh Y đã giúp tôi đạt được quán quân."
Hai người càng nói càng nhiều đề tài, nhưng hết lần này đến lần khác một bên còn lại là một mảnh yên lặng, không có chút dấu hiệu nào là muốn nói chuyện cả, đạo diễn ở bên cạnh cũng đã gấp lên rồi, thầm nghĩ: Chung Trì Tân thì coi như bỏ qua đi nhưng cái cô Khương Diệp kia là chuyện gì xảy ra vậy, cũng không nói chuyện, là tới dự giờ sao?
Sinh hoạt thường ngày không phải là ăn cơm xong sẽ nói chuyện phiếm sao, qua mấy ngày nữa còn phải tiếp khách quý, các thành viên tham gia một nửa thì là núi lửa, một nửa là núi băng là có ý gì?
Cũng may Hạ Chấn bắt đầu đem chủ đề ném trên người Khương Diệp.
"Khinh Y, cô cũng quen biết Khương Diệp, là đã xem phim của cô ấy rồi sao?"
"Thời gian này tôi tương đối bận chưa có thời gian đi xem 'Thanh quả', bởi vì tôi có hứng thú với lịch sử hơn, bình thường cũng xem phim lịch sử tương đối nhiều, lần sau tôi nhất định sẽ đi xem."
Hạ Chấn 'A' một tiếng: "Vậy làm sao cô biết Khương Diệp vậy?"
Tô Khinh Y nhìn về Khương Diệp ở phía đối diện cười yếu ớt nói: "Trước kia chúng tôi có hợp tác qua, lúc ấy Khương Diệp tương đối lạnh lùng, không quá thích cùng người khác nói chuyện. Không nghĩ tới lần này chúng tôi còn có duyên gặp lại, cùng tham gia một chương trình."
Hạ Chấn tò mò hỏi: "Khương Diệp, cô hợp tác với Khinh Y trong bộ phim nào vậy? Đột nhiên tôi phát hiện ra giới giải trí cũng rất nhỏ a."
Đột nhiên bị nhắc tới, Khương Diệp giương mắt nói: "Tôi diễn vai bố chồng của cô ấy."
Tô Khinh Y: "..
".. bố chồng? "Hạ Chấn do dự nói" Bạn tốt của Khinh Y sao? "
Tô Khinh Y mỉm cười:" Không được tính là bố chồng, tôi với Triệu Dương cũng chưa có kết hôn. "
Triệu Dương? Vừa rồi Khương Diệp nói là.. bố chồng này sao?
Hạ Chấn đã xem qua bộ phim 'Hạc' này rồi, lúc này dường như đã nhớ ra cái gì đó, anh ta chỉ vào Khương Diệp:" Cha của Triệu Dương không phải là một người đàn ông.. trung niên sao? "
" Ừm, tôi ở trong phim diễn vai cha Triệu Dương, một người đàn ông trung niên. "Khương Diệp gật đầu.
Trong thời gian ngắn Hạ Chấn cũng không có nhớ được dáng dấp cha của Triệu Dương ra sao, chỉ còn nhớ mang máng lúc anh ta đi xem phim thì nhân vật kia không có gì đặc biệt cả, chỉ là một người đàn ông trung niên, nhiều lắm thì không có bụng bia, nhưng chính xác là cao như Khương Diệp vậy.
" Là vậy sao? Lần sau tôi xem sẽ nhìn kỹ lại. "Hạ Chấn cười ha ha vài tiếng, che giấu sự thất thố của mình.
Trong giới diễn viên những người ba bốn mươi tuổi diễn vai thiếu niên thiếu nữ mười mấy tuổi cũng đã có rất nhiều, cũng có những người đóng vai người già, nhưng giống như Khương Diệp diễn vai đàn ông trung niên mà lại không lộ ra vết tích gì thì thực sự ít có. Bình thường diễn viên diễn vai khác giới tính người xem đều có thể nhận ra được.
Chung Trì Tân yên lặng nghe bọn họ nói chuyện, đối với bọn họ nảy sinh hoài nghi, vì sao Khương Diệp đóng rõ ràng như vậy mà lại không nhận ra.
* * *
Chờ đống củi cháy hết mấy người liền vào trong nhà nghỉ ngơi.
Trong phòng cũng có máy quay, có giá cố định nhưng có thể chuyển động 360 độ.
" Ngày mai còn có rất nhiều việc muốn làm, tổ tiết mục thế mà lại không cung cấp tài chính cho chúng ta. "Tô Khinh Y quay lưng về phía máy quay mở va li hành lý" Khương Diệp, ngày mai chúng ta có thể đi đào ít khoai, cầm tới chợ bán rồi mua gạo về hay không? "
" Có thể. "Khương Diệp cũng ngồi xổm trên mặt đất mở va li hành lý, bỏ quần áo cần tắm gội ra" Ngày mai tôi muốn đi ra sau núi nhìn xem, những lương thực có thể đào được ở trong đất ra thì đổi cũng không được bao nhiêu gạo. "
Những lương thực ở trong đất kia không phải là những thứ hiếm lạ gì, phải có số lượng nhiều mới bán được tiền.
Ống kính máy quay chuyển động đến va li hành lý của cô, chỉ có một túi quần áo, một đôi giày, một túi mỹ phẩm dưỡng da và một túi thuốc, còn có một cái máy tính bảng, một cái va li 24 inch vậy mà vẫn còn trống một nửa.
" Được, vậy thì để Hạ Chấn đi với cô, thầy Chung tốt hơn hết vẫn là đừng đi lên núi, nhỡ không may lại bi dị ứng. "Tô Khinh Y đã lấy được đồ, cô ta quay người trông thấy va li hành lý của Khương Diệp thì kinh ngạc nói:" Cô sao chỉ đem theo ít đồ như vậy? "
Khương Diệp cầm quần áo sau đó đóng vali lại, đứng dậy:" Còn phải mang cái gì nữa sao? "
Tô Khinh Y từ trong va li của mình lấy ra một túi mặt nạ:" Ở trong núi thời tiết hanh khô, đợi chút nữa cô đắp mặt nạ này lên mặt để bổ sung dưỡng ẩm. "
Khương Diệp nhìn chằm chằm đồ vật được đóng gói tinh xảo trong tay Tô Khinh Y" Xịt khoáng vẫn không đủ sao? "
Cô chưa bao giờ dùng qua những thứ này, lại nhớ trước kia bạn học chuyên ngành hóa học có nói cái mặt nạ kia là nhân tạo, mua một loại xịt dưỡng ẩm tốt là được, Khương Diệp cũng từ đó mà nghe theo không có dùng.
" Phụ nữ cần phải chăm sóc cho làn da của mình, giống như chúng ta làm diễn viên cần phải trang điểm trong thời gian dài, cần phải thường xuyên mang theo mặt nạ cấp ẩm. "Tô Khinh Y mang theo một vẻ ôn nhu nói:" Cô đi tắm trước đi, tôi chờ cô tắm xong. "
Lúc Khương Diệp đi đến phòng tắm thì Tô Khinh Y đem mỹ phẩm của mình bày lên bàn trang điểm, theo như cô nói thì công cuộc dưỡng da của nữ minh tinh là một công trình vĩ đại.
Cô ta giải thích ở bên cạnh máy quay, rất có phong cách của những blog chuyên về trang điểm làm đẹp.
Hiện tại phái đẹp rất chịu chi tiền túi của mình ra để chăm sóc da mặt, nếu như nữ minh tinh nguyện ý chia sẻ bí quyết, chẳng những rút ngắn khoảng cách với fan hâm mộ, mà còn nhận được hảo cảm tốt từ người qua đường nữa. Trước đó Tô Khinh Y dựa vào việc tẩy trang mà lộ ra nhan sắc thật đã hấp dẫn được một lượng fan lớn.
" Miếng mặt nạ vừa rồi cho Khương Diệp là loại mặt nạ bổ sung nước khẩn cấp, rất thích hợp cho những người làm việc như diễn viênm chúng tôi, sau khi về nhà thì sẽ dùng. "Tô Khinh Y sắp xếp xong lọ dưỡng da cuối cùng thì Khương Diệp cũng mang theo một thân hơi nước từ phòng tắm ra tới.
Sau khi nhìn thấy Khương Diệp, ánh mắt Tô Khinh Y lấp lóe, cô ta tự cảm thấy khi mình trang điểm lên có thể đánh bay phần lớn nữ minh tinh trong giới, nhưng bây giờ nhìn thấy mặt mộc của Khương Diệp, trên mặt vẫn còn dính chút nước thì trong lòng thầm đố kị ao ước.
" Tôi đã tắm xong rồi. "Khương Diệp cầm khăn lông lau tóc, cúi đầu nhìn thoáng qua Tô Khinh Y, nhưng cũng không có chú ý tới ánh mắt của cô ấy.
Đã từng có người nói qua Tô Khinh Y có làn da vừa trắng vừa không có nám hay tàn nhanh, trời sinh đã đẹp. Nhưng khi nhìn thoáng qua da mặt Khương Diệp cô ta thậm chí còn không nhìn thấy lỗ chân lông.
" Vậy tôi đi tắm rửa, có việc gì thì gọi tôi nhé. "Tô Khinh Y đè xuống cảm xúc của mình, vừa cười vừa nói.
" Ừm. "Khương Diệp ngồi ở trong phòng dùng khăn lông lau tóc rồi sau đó sấy tóc, sau khi cảm thấy tóc đã khô liền dùng dây buộc tóc cố định lại.
Cô đang định xịt khoáng nữa là xong, nhưng nhớ tới mặt nạ vừa rồi Tô Khinh Y đưa cho cô, mặc dù đối phương chỉ đang diễn kịch nhưng cũng là có ý tốt, Khương Diệp liền bỏ chai xịt khoáng của mình xuống, xé mở gói mặt nạ kia.
Khương Diệp nhìn chằm chằm hướng dẫn sử dụng một chút rồi lấy miếng mặt nạ bên trong ra, cảm giác dinh dính nhớt nhớt làm cô vô thức nhíu mày, sau đó bóc lớp plastic bên ngoài ném vào thùng rác rồi đắp lên mặt.
Tay cô xoa xoa đột nhiên phát hiện vẫn còn một lớp giấy màu trắng nữa, cũng tách ra ném vào thùng rác.
Khương Diệp loay hoay một phen cuối cùng cũng thành công đem lớp mặt nạ trong cùng màu xanh dán lên trên mặt.
* * *Chính là có chút cảm giác không mấy dễ chịu.
Trên mặt lúc đầu có chút lạnh lạnh dính dính, sau vài phút cũng không có cảm giác gì nữa.
Quả nhiên là nhân tạo, Khương Diệp nghĩ thầm.
Dựa theo hướng dẫn sử dụng trên túi đóng gói, Khương Diệp chờ đúng mười lăm phút, mới đưa tay lấy miếng mặt nạ ở trên mặt ra, không có chút cảm nhận gì gọi là hiệu quả bổ sung nước, ngược lại lại có chút kỳ quái nói không ra lời.
Khương Diệp xoay người đang muốn ném miếng mặt nạ giấy màu xanh lục kia vào thùng rác, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở trên bao bì đóng gói kia.
Cô nhặt cái bao bì đóng gói ở trong thùng rác lên, đặt ở trước mặt xem đi xem lại, lại nhìn miếng giấy màu xanh lục trong tay mình. Dường như có chút khó có thể tin được, Khương Diệp lại với tay vào thùng rác lấy miếng mặt nạ màu trắng lúc trước đã vứt vào kia cầm lên xem.
Khương Diệp:"..."
Dán sai, cô lại ném miếng mặt nạ cần đắp lên mặt vào thùng rác, cái miếng dán ở trên mặt kia chỉ là lớp giấy đóng gói mà thôi.