Nhan lão phu nhân nghe vậy có chút kinh ngạc, không ngờ Viên Thị thế mà lại thay Tần Ngọc Lâu đẩy mối hôn sự tốt như thế này cho người khác, mà nghĩ đến Tần Ngọc Lâu, trong mắt của Nhan lão phu nhan có chút phức tạp, chỉ là lần này Lục phu nhân kia cố ý mời bà đến đây cầu thân, nên không tiện cần thiệp quá nhiều.
Một lúc sau, bà chỉ mỉm cười khách sáo nói: “ Tất nhiên nữ nhi của Tần gia ai cũng tốt, Lâu Nhi và Khanh Nhi, chúng đều nằm trong bảng xếp hạng mỹ nhân của thành Nguyên Lăng, aiya, chỉ tiếc Nhan gia của ta không có phúc phận này….”
Thật ra lời nói lúc này của Nhan lão phu nhân là thật lòng, bà thật sự rất yêu thương Tần Ngọc Lâu. Tới lúc này đây vẫn không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc.
Viên Thị nghe vậy liền nhìn về phía Lục phu nhân cười vui vẻ: “ Xưa nay nhị nha đầu không hề thua kém gì đại nha đầu cả, hiện giờ cũng đã đến tuổi cập kê….”
Viên Thị ra sức tiến cử Tần Ngọc Khanh. Lục phu nhân nghe vậy, trên mặt có chút chần chờ, nhìn Viên Thị, lại nhìn lão phu nhân, trầm tư một lúc, khó xử nói: “ Đại danh của Tần gia nhị tiểu thư, quả thực đã nghe nói từ lâu, tuyệt không hoài nghi, nhất định là vô cùng tốt, nhưng cũng xin nói thật rằng, chất nhi của ta chính là trưởng tử trưởng tôn của hầu gia, mà xưa nay Thích gia lễ giáo nghiêm khắc, đích thứ rõ ràng, tổ huấn con ghi rõ quy định rằng trưởng tử trưởng tôn không phải đích nữ không cưới, trưởng nữ mà không phải đích nữ cũng không gả, là như vậy…”
Lục phu nhân nói đến đây có chút chần chờ, dường như rất khó xử, nhưng ý tứ trong lời nói không cần nói cũng hiểu.
Không phải đích nữ không cưới!
Viên Thị cùng Tần lão phu nhân hai mắt nhìn nhau. Có lẽ sớm đoán trước đối phương sẽ uyển chuyển từ chối, nhưng không ngờ rằng lại bị trực tiếp khước từ như vậy.
Đã thế thì chẳng còn gì để bàn.
Thậm chí vốn muốn nói đến câu “Dưới danh nghĩa”, cũng phải nuốt vào trong. Lục phu nhân dứt lời, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua Viên Thị và Tần lão phu nhân, dừng một chút, lại liếc nhìn Nhan lão phu nhân, hơi mỉm cười nói: “ Kỳ thật, ta cũng biết một chút việc hiện giờ đại tiểu thư đang tìm kiếm mối hôn sự, chính vì nguyên nhân như vậy, cho nên mới vội vàng đến đây, lo lắng cháu dâu sẽ bị người khác cướp mất, may mà, nghe nói tuy đã tìm được nhưng chưa có định đoạt, cuối cùng ta cũng đã đuổi kịp…”
Lục phu nhân nói như vậy, nhất thời Viên Thị và Tần lão phu nhân không còn gì để nói, ngược lại trong lòng Lục phu nhân lại đang gật gù hài lòng.
Nếu đối phương vì thấy dòng dõi cao quý lại muốn trèo cao, thì Lục phu nhân sẽ rất không vui, nhưng thấy thái độ của Viên Thị như vậy, kỳ thật chỉ vì lo lắng suy tính thiệt hơn cho nữ nhi. Một khi đã không hiểu rõ đối phương ra sao, thì không dám dễ dàng đem nữ nhi của mình gả đến đó.
Cũng là mẫu thân, Lục phu nhân làm sao không hiểu. Nghĩ như vậy, Lục phu nhân nhìn thẳng về phía Viên Thị, ánh mắt tràn đầy sự chân thành thẳng thắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Kỳ thật Thích gia chính là công thần khai quốc, tuy lễ giáo nghiêm khắc, nhiều quy củ, rất nhiều người cũng sợ gả nữ nhi đến sẽ chịu khổ, lại không biết rằng tuy nghiêm khắc cũng là điểm tốt, ví như tổ huấn của Thích gia, nam tử khi ba mươi không có hài tử mới có thể nạp thϊếp, nam tử khi bốn mươi không có hài tử phạm vào thất xuất* mới có thể hưu thê, quy củ của Thích gia nghiêm khắc nhưng không chỉ nhắm vào nữ tử, chính là mọi người đều bình đẳng, tự mình biết rằng buộc bản thân…”
*Thất xuất: Thời phong kiến quyền giải trừ hôn nhân (ly hôn) đều nằm trong tay đàn ông. Nên chỉ có từ “hưu thê / xuất thê: bỏ vợ” chứ ko có ngược lại. Và người phụ nữ phạm vào 7 điều sau sẽ bị hưu bỏ, 7 điều này gọi là “Thất xuất”. “Thất xuất” gồm có: Không con, Da^ʍ dật, Không hiếu thuận, Khẩu Lưỡi, Trộm cắp, Đố kị, Mắc bệnh khó chữa.( Baidu)
Lục phu nhân nói xong, liền thấy đôi mắt Viên Thị hơi loé sáng. Lục phu nhân lại khẽ thở dài, dường như có chút bất đắc dĩ nói: “Kỳ thật, ta cũng có nữ nhi, chưa tròn mười bốn tuổi, nếu không phải tuổi còn quá nhỏ, nếu không phải Tu Nhi sớm đã có hôn ước, ta cũng rất muốn đem nữ nhi gả cho Thích gia, kỳ thật cũng không phải hoàn toàn do gia giáo gia phong của Thích gia, mà chủ yếu là bởi Tu nhi chính là hài tử mà người ta có thể yên tâm phó thác cả đời, di phu* cũng rất xem trọng Tu Nhi, yêu thương như nhi tử của mình…”
*Di phu: dượng
Lời của Lục phu nhân đều có ý tứ rõ ràng.