Viên Thị thấy vị Lục phu nhân này tuy sinh ra đã cao quý, nhưng ăn mặc lại rất đơn giản, cái này gọi là sắc đẹp ở trong xương tuỷ chứ không để ngoài da, ăn mặc tuy đơn giản nhưng khí chất trên người thì không cần bất cứ phục sức nào cũng vẫn rất hoa lệ, cao sang.
Hơn nữa nhìn từng cái cau mày từng nụ cười của bà cũng vô cùng đoan trang ưu nhã, dung mạo như hoa, khoé miệng luôn túc trực nụ cười.
Khi nói chuyện cùng Viên Thị, bà luôn dùng đôi mắt đầy chân thành thẳng thắn khiến người khác cảm giác đầy tin tưởng.
Viên Thị nghe đến đây không khỏi có chút giao động.
Lại không khỏi cùng lão phu nhân liếc mắt nhìn nhau. Sau khi đám người của Lục phu nhân rời đi, Viên Thị phân phó Tri Xuân mời Tần Ngọc Lâu đến.
Lúc này, Viên Thị cảm thấy toàn thân mệt mỏi, dường như trong lòng có con lăn gắt gao di chuyển, từng chút từng chút san bằng tất cả.
Câu đầu tiên khi nhìn thấy Tần Ngọc Lâu, Viên thị buồn bã nói rằng: “ Lâu Nhi, nương rất xin lỗi con!”
————//—-//———
Tác giả có lời muốn nói: Trong văn án đã nói là tiền hôn hậu ái nha! Trước lúc thành thân nữ chính chỉ liếc mắt nhìn thấy nam chính một lần, lần gặp gỡ chính thức chính là buổi tối ngày đại hôn!
Hôn sự của Tần Ngọc Lâu và trưởng tử trưởng tôn Thích Tu của Kiến quốc hầu phủ được ấn định vào tháng ba năm sau, hai bên đã trao đổi thϊếp canh, đồng thời sau khi xem xét kỹ hoàng lịch thì ngày 28 tháng mười chính là ngày lành, đến lúc đó Thích gia sẽ phái người mang sính lễ đến đây.
Nghe nói Thích gia đã sớm chuẩn bị xong xuôi khâu sính lễ, chỉ đợi hai bên thương nghị xong về ngày lành tháng tốt, sẽ lập tức đến hạ sính.
Bởi vì nhà trai phải giữ hiếu ba năm, hiện giờ tuổi tác cũng không còn nhỏ, mà nhà gái sang cũng đã mười bảy tuổi. Hơn nữa cả hai lại có hôn ước trên người, cho nên mối hôn sự này không thể để kéo dài.
Sở dĩ Viên Thị cảm thấy có lỗi với Tần Ngọc Lâu, là vì khi không hiểu rõ đối phương đã đem việc hôn sự của nữ nhi quyết định, người làm mẫu thân như bà thật thất trách.
Viên Thị vì chuyện hôn sự của Tần Ngọc Lâu mà nhọc lòng không ít, sợ rằng những nam tử tuấn tú tài năng đều đã được bà chọn lọc xem xét hết cả, vốn vẫn luôn âm thầm cắn răng, nhất định phải tìm được một mối hôn sự tốt hơn nhiều lần so với Nhan gia kia nhưng trăm ngàn lần không lường trước kết quả lại như vậy.
Quả thực, mọi mặt của Thích gia đều hơn Nhan gia rất nhiều, chỉ là diện mạo đối phương rốt cuộc tròn méo ra sao thì còn không rõ, rốt cuộc vẫn cảm thấy thật vội vàng, hấp tấp, đến cuối cùng lại giống như nước đổ vào rổ tre, thì tuyệt đối không phải là điều Viên Thị muốn nhìn thấy.
Nhưng mà đối phương lại trực tiếp chỉ định chọn Tần Ngọc Lâu, lại kiểu nhất nhất phải lấy được Lâu Nhi.
Lục phu nhân kia nhìn tuy dịu dàng, nhưng lại là một người rất lợi hại, vừa lên tiếng đã vào thẳng vào vấn đề không phải đích nữ không cưới, mục đích quá rõ ràng, thái độ cương ngạnh, khiến người khác không thể phản bác.
Lại thấy dường như biết Tần gia vẫn còn do dự, bà ta sau khi suy tính một lúc, lại tiết lộ rằng lần này đặc biệt đến đây gặp mặt, bởi vì sớm đã nhìn trúng Lâu Nhi, từ đó có thể biết được rằng, Thích gia cũng rất để tâm đến mối hôn sự này.
Sau đó lại nói từ gia thế đến gia quy của Thích gia, để Tần gia thêm xem trọng nhân phẩm của nhà trai mà chấp nhận, từng đòn công phá hết mọi vấn đề băn khoăn của Tần gia. Cho nên, tuy trong lòng Viên Thị trăm vạn lần không nguyện ý, nhưng cũng không thể từ chối.
Đây chính là một mối hôn sự không thể phản đối, Viện Thị không thể không thừa nhận, từ sau khi biết chuyện này, dù trong lòng cũng đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, ngay trước đó cũng đã ầm ĩ một trận, nhưng vẫn không thể giải tỏa hết phẫn nộ trong lòng bà.