Tần Phu Nhân

Chương 61

Tần Ngọc Lâu suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên nói: “Kỳ thật chuyện này rõ ràng là chuyện của cháu, nhưng lại khiến Nhị muội vô cớ gặp tai ương…”

Lão phu nhân lại rũ mắt, chỉ nhẹ giọng nói: “Nơi nào là chuyện của một mình cháu, rõ ràng là chuyện này liên quan đến cả Tần gia của chúng ta…”

Tần Ngọc Lâu cũng rũ mắt theo, thầm nghĩ, đều do chuyện này mà tai bay vạ gió, sớm không đến muộn không đến, cố tình lại đến vào lúc này. Nghĩ như vậy, chỉ giương mắt buồn bã nhìn lão phu nhân nói: “Dù sao cũng chỉ là lời hứa miệng, chuyện cũng đã qua ngần ấy năm, tổ phụ sớm cũng đã sớm khuất núi, đã chẳng còn ai làm chứng, tổ mẫu, người nói xem, nếu chúng ta khước từ mối hôn sự này ….”

Không biết từ khi nào, lão phu nhân sớm đã thong thả nhắm mắt lại.

Tần Ngọc Lâu: “Haizz….”

Mãi đến khi Tần Ngọc Lâu đi tới cửa, lại nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói lười biếng tựa như vui sướиɠ khi thấy người khác gặp hoạ, chỉ nói: “ Thích gia đến cầu hôn cháu sợ là sớm đã trên đường tới nơi rồi….”

Tần Ngọc Lâu nhất thời không hiểu, thiếu chút nữa thì té ngã.

Lại nói tới trận chiến của đại phòng, lão gia cùng thái thái đã giằng co những ba ngày rồi, mà vẫn không có dấu hiệu chấm dứt, nếu là khi xưa, chậm thì một hai canh giờ, nhiều thì là một buổi tối, đã có thể hoà thuận trở lại. Lần này thì, làm toàn bộ người trên kẻ dưới trong phủ đều cẩn thận, sợ chọc giận chủ tử thì thôi rồi.

Đồng thời, mọi người trong phủ cũng nghe ra được, nguyên nhân hai vị chủ tử ầm ĩ với nhau là bởi chuyện hôn sự của đại tiểu thư, nghe nói, lần này hình như cũng có liên quan đến Nhị tiểu thư.

Thế là bọn hạ nhân không rõ nội tình liền sôi nổi suy đoán, hoá ra là Nhị tiểu thư muốn đoạt mối hôn sự của Đại tiểu thư, vì thế thái thái cùng lão gia mới tranh cãi như vậy.

Còn vì sao không đồn đại rằng Đại tiểu thư muốn đoạt hôn sự của Nhị tiểu thư, thì không cần nói cũng biết.

Mà lúc này vị đại tiểu thư bị Nhị muội đoạt lấy hôn sự, cũng đã nhẫn nại đợi ba ngày nay, mà hai vị kia cũngđã bình tĩnh trở lại đôi chút, hôm nay Tần lão gia vừa giải quyết xong công vụ liền trở về hậu viện, Tần Ngọc Lâu dìu lão phu nhân cũng theo sau bước vào.

Đợi lão phu nhân đem những lời cần nói nói rõ một lần. Khó có được lúc tâm tình của Tần lão gia và Viên thị bình tĩnh, có lẽ hai người này sau nhiều ngày tranh cãi cũng đã mệt mỏi.Thì chỉ thấy hốc mắt Viên Thị hơi ửng đỏ, dưới mắt cũng xuất hiện quầng thâm, vẻ mặt chán nản, Tần Ngọc Lâi thấy thế cũng có chút đau lòng.

Sau khi Viên Thị nghe lão phu nhân nói xong, vẻ mặt vô cảm nhếch nhếch môi không nói lời nào. Tần lão gia lại cảm thấy đề nghị này rất tốt, mọi vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.

Ông bất giác nhìn thoáng qua Viên Thị, trong lòng tuy vừa ý, nhưng lại không dám thể hiện ra quá nhiều.

Lúc lâu sau, lão phu nhân hắng giọng vài tiếng, rồi lại nhìn về phía Viên Thị tiếp tục nói: “Tức phụ*, ta biết quyết định này làm con khó xử, nhưng ai cũng không ngờ đến chuyện hôn sự này sẽ vô cớ xảy ra như vậy, đã thoái thác cho qua, nhưng việc đi đến nước này, chúng ta chỉ có thể tìm ra đối sách vậy thôi…”

*Tức phụ: Con dâu

Lão phu nhân thở dài, dường như có chút bất đắc dĩ. Viên Thị hơi siết chặt chiếc khăn trong tay, Tần lão gia thấy thê tử không nói lời nào, chỉ giương mắt nhìn Tần Ngọc Lâu, nói: “ Lâu Nhi, chuyện này liên quan đến chung thân đại sự của con, con nghĩ như thế nào?”

Nào biết Tần lão gia vừa dứt lời, bỗng nhiên nhìn thấy Viên Thị phẫn hận trừng mắt với ông một cái nói: “Ông hỏi Lâu Nhi làm gì, từ xưa lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối, con bé thì biết cái gì…”

Tần lão gia hậm hực nói: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy…”

Viên Thị lại lạnh lùng nói: “ Tôi xem ông là mong Lâu Nhi gả đi xa, như vậy vừa hợp ý ông ….”

Tần lão gia sờ sờ cái mũi, vẻ mặt rất vô tội nói: “Tôi làm sao bỏ được Lâu Nhi. Huống hồ, hiện giờ cũng không nhất định sẽ phải gả Lâu Nhi đi xa….”

Tần lão gia như có chỉ ra vấn đề.

Viên Thị chỉ cắn răng không lên tiếng.