Tần Phu Nhân

Chương 62

Lão phu nhân thoáng quan sát sắc mặt của hai phu thê bọn họ, một lúc sau, hắng giọng nói: “Nếu còn có biện pháp nào tốt hơn thì quá tốt, chỉ là ít ngày nữa người của Thích gia sẽ tới đây cầu hôn, trước tiên chúng ta vẫn phải thống nhất rồi quyết định, mọi người cùng thương lượng cẩn thận, miễn cho đến lúc đó lại luống cuống tay chân, làm người ta chê cười….”

Viên Thị nghe xong, vẻ mặt trầm xuống, mọi người cho rằng bà sẽ không để ý như cũ, thì lại nghe Viên Thị lạnh lùng nói: “Con sẽ cẩn thận suy nghĩ…”

Ngứng lại một chút, tựa như giương mắt nhìn về phía Tần Ngọc Lâu rồi lại tiếp tục nói: “Về chuyện này…”

Lão phu nhân, Tần lão gia và Tần Ngọc Lâu ba người nghe xong, kinh ngạc không thôi. Người nhin ta, ta nhìn người, tất cả đều cho rằng mình nghe nhầm.

Thần sắc mọi người chưa khôi phục, lại bỗng nhiên thấy Viên Thị giương mắt lên, ánh mắt đầu tiên nhìn về phía lão phu nhân, rồi đến Tần lão gia cuối cùng là Tần Ngọc Lâu, một lúc sau, chậm rãi nói: “Chỉ là, phải chờ đến khi Thích gia đến rồi mới bàn tiếp…”

Lão phu nhân cùng Tần lão gia hai mắt nhìn nhau. Lão phu nhân vội nói: “Tức phụ, con đây là có ý gì?”

Lúc này Viên Thị mới nhàn nhạt nói: “Mẫu thân, người không cần lo lắng, trong lòng tức phụ đã có chủ trương, chắc chắn sẽ lo liệu tốt…”

Dứt lời, chỉ rũ mắt, tiếp tục nhàn nhạt nói: “Dù sao Khanh Nhi cũng là thứ nữ, cho dù có đứng dưới danh nghĩa của con, nhưng chung quy cũng không thể thay đổi được sự thật con bé là thứ nữ. Huống hồ chuyện này là chuyện đại sự, phải chọn được ngày lành mới điền vào gia phả được, sợ rằng qua mấy ngày nữaThích gia sẽ đến, chúng ta hấp tấp như vậy thì không tốt, chi bằng thoải mái chờ đợi, đến lúc đó hai bên thẳng thắng bàn bạc, nếu thực sự chọn Khanh Nhi, đến lúc đó để con bé dưới danh nghĩa của con cũng chưa muộn…”

Viên Thị nói đến đây, ngừng lại một chút, ngay sau đó lại bổ sung một câu: “Dù sau vốn dĩ mối hôn sự này cũng đến quá vội vàng, không thể trách được nhà chúng ta…”

Lão phu nhân cùng Tần lão gia nhìn nhau một lúc. Bỗng nhiên lão phu nhân lại nheo mắt, trầm tư một hồirồi lại nhẹ nhàng gật đầu: “Đã như vậy, cứ làm như thế đi…”

Mọi việc đã giải quyết, lão phu nhân muốn đứng dậy rời đi, Tần Ngọc Lâu liền đỡ đỡ lão phu nhân đứng dậy, thì bỗng nhìn thấy sắc mặt của Viên Thị tiều tụy đến mức dọa người, trắng bệch nhợt nhạt, ngay cả muốn đứng lên cũng không đứng nổi.

Tức khắc trong lòng Tần Ngọc Lâu nhảy dựng lên, cùng Tần lão gia hai người đồng thời chạy đến, đỡ lấy Viên Thị.

“Lan Nhi…”

“Mẫu thân…”

Viên Thị một tay nắm lấy tay Tần lão gia, tay còn lại bắt lấy tay của Tần Ngọc Lâu, ngay sau đó bỗng ngất đi.

Tần lão gia gấp đến mức kêu to: “Đại phu, mau mời đại phu ——“

Tần Ngọc Lâu nhanh tay đỡ Viên Thị vào phòng. Tức khắc toàn bộ mọi người trong phủ đều rối loạn cả lên.

Một khắc sau, đại phu vội vã đi đến.

Viên Thị vì suy nghĩ quá nhiều, thân thể suy yếu, tiếp đó là có hỉ.

Tin Viên Thị có thai, cảm giác giống như sấm giữa trời quang, với loại tiếng nổ đặc biệt thế này làm mọi người bất ngờ tới đờ đẫn cả ra.

Không bao lâu sau Viên Thị tỉnh lại, Tần lão gia liền đuổi tất cả mọi người ra ngoài.

Sau đó.

Không có sau đó nữa.

Tần Ngọc Lâu vừa mừng lại vừa lo, mừng là vì có khả năng nàng sẽ có thêm đệ đệ hoặc muội muội, còn lo là vì thân thể của Viên Thị, nên phải hỏi đông hỏi Tây với đại phu, vì sợ xảy ra thiếu sót gì.