Nam Tĩnh đời trước không phải là Giao Nhân, mà là Cá Nược.
*Cá Nược là một loài động vật có vυ' thuộc họ Cá heo biển Delphinidae
Mặc dù Cá Nược không đẹp và mạnh mẽ như Giao Nhân, nhưng vẫn là loài sinh vật biển lựa chọn hàng đầu của căn cứ.
Đời trước Nam Tĩnh là người tốt hàng thật giá thật, là một thành viên vô danh bên cạnh giáo sư cùng đông đảo những Ngư Nhân khác, nhưng hắn chưa từng nghĩ mình sẽ là hy vọng của toàn bộ căn cứ, một tỷ tánh mạng đều gánh trên vai hắn.
Đem thân thể mình làm vật dẫn virus, mượn cơ hội hy vọng tất cả mọi người của căn cứ dưới đáy biển cảm nhiễm virus Ngư Nhân và lột xác thành Ngư Nhân, nói tuy đơn giản như vậy, mà toàn bộ quá trình khiến Nam Tĩnh sống không bằng chết.
Trong thân thể đều là dùng virus Pandora cảm nhiễm thành virus Ngư Nhân, mỗi một bước đi, mỗi lần hô hấp, hắn cũng có thể cảm giác được thân thể mình đang từng bước đi hướng tử vong. Không có bất kỳ từ ngữ có thể hình dung sự đau khổ này, nói chuyện bước đi thậm chí là hô hấp, đều mang đến nỗi đau khiến hắn không thể dùng lời diễn tả được, nhưng hắn chỉ có thể một lần lại một lần chịu đựng!
Hắn từng cầu xin, từng tự sát, nhưng chưa từng thành công. Hắn cảm nhận thân thể không ngừng truyền đến thống khổ, bức thiết hy vọng có người nào đó kết thúc cho hắn. Hắn khóc lóc cầu xin giáo sư, giáo sư tránh né không gặp hắn, hắn cầu xin những bằng hữu trước kia, mà những người đó chỉ khuyên hắn nhẫn nại.
Dưới cái nhìn của họ, Nam Tĩnh làm tất cả cũng là vì thế giới này, hắn cần phải gánh vác trách nhiệm này. Đây là quang vinh, cũng đủ công trạng được ghi khắc ngàn năm vạn năm.
Nhưng không phải ai cũng muốn làm anh hùng.
Nam Tĩnh trong nửa năm đó, mỗi ngày đều nghĩ làm sao để nhanh chóng chết đi.
Thật sự đau quá.
Đau quá đau quá.
Tại sao đối xử với hắn như thế?
Tại sao không tiêm thuốc giảm đau cho hắn?
Tại sao không để cho hắn triệt để hôn mê?
Tại sao hắn chỉ có thể tồn tại dưới dạng Cá Nược, không thể làm người sao?
Nam Tĩnh một lần lại một lần tự hỏi chính mình, vì sao hắn lại lưu lạc tới mức độ này, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được đáp án.
Đáng sợ nhất không phải những thứ này.
Đáng sợ nhất là khi hắn bị bắt đi giữa dòng người, đến gần những người kia, tăng cao tỷ lệ cảm nhiễm cho bọn họ. Nhưng đám người đó vô cùng chán ghét hắn, nửa điểm tươi cười cũng không muốn cho hắn.
Trẻ con thấy hắn sẽ khóc, người lớn thì chửi bới hắn.
Sự tồn tại của Nam Tĩnh vốn là bí mật, hắn làm virus Ngư Nhân nguyên thể tỷ lệ thành công không tới một phần ngàn, cơ hồ bằng không có hy vọng. Xác suất thấp như vậy, căn cứ đương nhiên không thể nói ra làm dân chúng thất vọng.
“Mau tránh ra, ngươi hù đến bảo bối của ta.” Vài người đẩy Nam Tĩnh ra, “Quan trị an, quan trị an lại đây, đây là Ngư Nhân sắp bạo tẩu đi, tại sao thả hắn đi trên đường?”
“Trời ạ, sao lại xấu như vậy, này mà là mỹ nhân ngư ư? Ha ha ha, này còn không phải là bò biển sao?”
“Xuỵt, nói không chừng là thân thích quan lớn nào đó, bằng không với bộ dạng này còn dám lên phố sao?”
Tại sao? (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Ta vì các ngươi dâng hiến cả cuộc đời, ta chịu đựng những thống khổ mà các ngươi không thể tưởng tượng được, các ngươi dựa vào đâu mà dùng ánh mắt nhìn ta như vậy.
Hắn làm vật dẫn virus suốt nửa năm.
Trong nửa năm đó, hắn chưa từng nhận được một chút thiện ý, cái hắn nhận được chỉ có vô tận thống khổ cùng miệt thị. Một bên dựa vào lực lượng tồn tại của hắn, một bên kỳ thị ghét bỏ nguyên hình xấu xí của hắn.
Cái ngày Nam Tĩnh chết đi, đó là lần đầu tiên hắn mỉm cười.
Thật tốt, có thể giải thoát rồi.
Đợi đến khi hắn tỉnh lại lần nữa, đã quên tất cả những ký ức bi thảm, đồng thời còn nắm giữ sức mạnh của Ngư Nhân. Bởi vì có lực lượng này, hắn thuận lợi vượt qua vài thế giới, thậm chí còn được thế lực lớn quan tâm.
Hắn hứng thú bừng bừng cảm thấy mình nhất định có thể thông qua tân nhân thí luyện, đối với những kẻ thất bại khịt mũi coi thường.
Nhưng đến thời điểm tiến hành thí luyện cuối cùng của tân nhân, Nam Tĩnh khôi phục ký ức.
Đoạn trí nhớ trong năm tháng hắc ám kia lại lần nữa đánh úp vào hắn.
Thống khổ, thù hận, oán niệm, một đợt lại một đợt đem hắn cuốn vào bên trong biển khổ vĩnh viễn.
Nếu có thể quên, tại sao lại không quên? Tại sao khi hắn muốn cứu vớt thế giới của mình thì làm hắn nhớ lại!
Nếu những Nhiệm Vụ giả kia đều trải qua giống hắn, hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao thí luyện cuối cùng của tân nhân lại thất bại nhiều người như vậy.
Không phải là không có năng lực đi cứu, mà là không muốn cứu.
Thế giới chưa bao giờ quan tâm đến ta.
Tại sao ta phải vì nó mà trả giá tất cả?
Nam Tĩnh đáp ứng gia nhập thế lực lớn kia, bởi vì sau khi gia nhập hắn có thể nhận được sức mạnh của Giao Nhân, đó chính là hắn hôm nay.
Một cá Nược nho nhỏ cũng làm căn cứ không muốn buông tay, nếu như đổi thành Giao Nhân thì sao?
Chỉ vừa nghĩ, hắn có thể tưởng tượng đám nhà khoa học, đám thượng tầng căn cứ sẽ mừng đến mức nào?
Xem đi, một Giao Nhân mỹ lệ mạnh mẽ vẫn lợi hại nha.
Nếu bọn họ có thể biến thành sinh vật như vậy, còn có thể cười nhạo cá Nược xấu xí sao? Hay là trắng trợn cười nhạo cá Nược không có năng lực?
Không, sẽ không.
Hắn biết tính của đám người đó.
Đồng dạng, gông xiềng trên người hắn cũng sẽ nặng hơn, những người kia tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha hắn như vậy!
Nam Tĩnh không phải không cho người căn cứ một cơ hội.
Trước kia hắn là cá Nược, bây giờ là Giao Nhân; trước đây quan hệ giữa hắn và giáo sư là thường thường, bây giờ là người giáo sư tín nhiệm nhất; trước đây Tần Nguyên cùng giáo sư hai người thế lực ngang nhau, khó có thể nắm tay, lần này hắn sớm tiêu diệt Tần Nguyên, ngăn cản TX68 lan tràn. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Chỉ cần giáo sư bất công cho hắn một chút, chỉ cần căn cứ này đối xử tốt với hắn một chút, Nam Tĩnh đều có thể thuyết phục bản thân rằng những người khác là vô tội, hắn sẽ đồng ý giúp đỡ cứu vớt thế giới này. Thật đáng tiếc, dù cho lần này hắn tuyệt đối trung thành với giáo sư, cống hiến lớn cho căn cứ, nhưng hắn vẫn chạy không thoát vận mệnh làm vật thí nghiệm.
Nam Tĩnh không biết mình dùng dạng biểu tình nào ném truy tung khí trên người xuống.
Người trong đoàn đội nói cho hắn biết, người đều là đến chết không đổi.
Hắn không tin.
Hắn muốn đánh cuộc một lần.
Rõ ràng, hắn thua cuộc.
Hắn vẫn không có cơ hội được thả đi. Giáo sư cũng được, căn cứ cũng được, thế giới này cũng được, đều không nắm được cơ hội.
Bất quá lần này hắn không còn là đối tượng mặc người xâu xé, mà là người có thể thay đổi vận mệnh sinh tử của thế giới này.
Lúc tiến hành thí luyện cuối cùng của tân nhân, Nhiệm Vụ giả cũng có phúc lợi.
Không giống với những thế giới khác, Nhiệm Vụ giả chỉ có thể thông qua dấu vết để lại xác định tình huống. Còn trong thí luyện cuối cùng, hắn chỉ cần tìm xem những thứ đó hoặc ai đó có giống trong trí nhớ mình hay không là được.
Nếu là Yến Thừa Cựu Giang Đại Vệ hai người bọn họ không tiếp cận phòng thí nghiệm thì thôi, cố tình bọn họ đến phòng thí nghiệm, mà đời trước, bọn họ chưa bao giờ đến.
Bởi vậy, thân phận hai người tất nhiên vô cùng sinh động.
Nam Tĩnh không ngại chơi đùa với bọn họ.
Gặp phải Yến Thừa Cựu xem như là niềm vui bất ngờ.
Ở thế giới này, Nam Tĩnh không gặp được chuyện gì tốt đẹp cả, thế nhưng trong thế giới nhiệm vụ, hắn gặp được một đoàn đội rất tuyệt. Tuy hắn chỉ là thay thế bổ sung, tuy hắn chỉ là tân nhân, nhưng hắn vẫn nguyện ý vì đoàn đội mà làm những chuyện mình không muốn làm.
Hắn rõ ràng biết được, Yến Thừa Cựu tạm thời không đạt được bất kỳ lực lượng nào.
Nếu như có thể hấp dẫn Yến Thừa Cựu gia nhập đoàn đội của hắn, trận thí luyện cuối cùng này cũng không tính là không thu hoạch được gì.
Thế nhưng khi tận thế càng đến gần, tâm tình Nam Tĩnh cũng càng căng thẳng. Hắn tình nguyện từ bỏ thí luyện lần này, cũng phải bóp nát cơ hội cứu vớt thế giới này.
Giang Đại Vệ thật xui xẻo, vừa lúc tình cờ gặp hắn, còn có ý đồ với hắn, vậy thì không thể trách Nam Tĩnh ra tay vô tình.
“Ta rất mến ngươi.” Nam Tĩnh chăm chú nhìn Yến Thừa Cựu, “Nhìn ngươi cố gắng muốn sống như vậy, thật giống như nhìn thấy ta trước đây. Yến Thừa Cựu, ta không muốn gϊếŧ ngươi. Bây giờ trừ ta ra, ngươi là Nhiệm Vụ giả cuối cùng trên thế giới này, chỉ cần ngươi đồng ý nương nhờ vào ta, ta có thể để cho ngươi sống tiếp ở thế giới này.”
Nam Tĩnh nói xong, liền nhìn Tần Nguyên đứng phía sau Yến Thừa Cựu nói, “Biến thành Ngư Nhân cũng không chống đỡ được đâu. Virus Pandora sẽ tràn ngập toàn bộ căn cứ, cuối cùng tràn đến toàn bộ biển rộng, người bình thường sẽ chết trước, không lâu sau Ngư Nhân cũng chết theo. Chỉ có Giao Nhân là ta mới có thể mang theo ngươi không ngừng bơi về phía đáy biển sâu kia, chỉ cần tránh được tốc độ bệnh độc truy kích, có thể thành công sống sót.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“… Đây là thí luyện cuối cùng của tân nhân của anh, anh khôi phục tất cả ký ức rồi sao?” Yến Thừa Cựu nhìn khí chất tối tăm của Nam Tĩnh nhịn không được hỏi.
“Cậu cũng biết?” Nam Tĩnh hỏi ngược lại.
“Có người nói cho tôi, chúng ta đều là khi còn sống chấp niệm rất sâu mới có thể bị tuyển chọn.” Yến Thừa Cựu nhìn biểu tình trên mặt Nam Tĩnh đã hiểu tất cả, “Nhìn dáng vẻ của anh, là dự định từ bỏ nhiệm vụ lần này? Nhưng nếu làm như vậy, còn anh thì sao?”
Yến Thừa Cựu không hiểu ý Nam Tĩnh.
Chỉ mới nghĩ đến ngoại công rất có thể là bị thế giới đang ở hại chết, Yến Thừa Cựu liền không nhấc lên được nửa điểm sức mạnh. Nói cụ thể ra, tề gia trì quốc bình thiên hạ, nhà còn cứu không được, cứu thế giới thì làm sao? Cho dù trên thế giới này tất cả gia đình đều đoàn tụ mỹ mãn, cũng không có nơi nào thuộc về mình.
Nếu quả thật Nam Tĩnh muốn thế giới này chôn cùng, cũng không khỏi đáng tiếc quá thôi.
“Xem ra cậu thật sự là tân nhân.” Nam Tĩnh nhìn dáng vẻ lo lắng của Yến Thừa Cựu cảm thấy rất là vui, không khỏi tốt bụng chỉ điểm như lúc trước cho ‘sứa con’. Trong thế giới tận thế, có một người nguyện ý tiếp thu thiện ý của ngươi thực sự quá hiếm thấy.
“Sau khi thông qua thí luyện cuối cùng của tân nhân, Con Rối Tuyệt Vọng sẽ cho cậu hai con đường.” Nam Tĩnh duỗi ra hai ngón tay, “Một, xóa tất cả ký ức cùng năng lực liên quan đến thế giới nhiệm vụ, tiếp tục sống trong thế giới nguyên bản; Hai, tự động dấn thân vào thế giới nhiệm vụ, thu được một phần thưởng. Thế nhưng không thông qua cũng không sao, chỉ là không có cơ hội được tự do, về sau chỉ có thể sinh hoạt trong thế giới nhiệm vụ.”
Nam Tĩnh nói nói, ngược lại nở nụ cười, “Cho dù không thể thông qua thì sao nào? Từng trải qua đủ loại thế giới, nắm giữ các loại năng lực rồi lại làm một người bình thường thì có mấy ai có thể làm được như vậy? Ta tình nguyện ngày sau đều lưu lạc ở các thế giới khác nhau, cũng không muốn ở trong thế giới kéo dài hơi tàn như vậy, làm một Chúa cứu thế mà không được ai biết đến!”