Tận Thế Tông Sư

Chương 66: KỊCH ĐẤU

Yến Thừa Cựu không biết nên làm gì tiếp theo, còn Tần Nguyên đang đứng phía sau nghe như rơi vào tầng sương mù.

Bất quá, tuy không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng có một điểm Tần Nguyên rất khẳng định. Trở thành Ngư Nhân cũng không cứu được thế giới này. Đối với việc này, giáo sư sai rồi, gã cũng sai rồi. Chân chính có thể cứu lại thế giới này chỉ có hai người trước mắt kia, nhưng tiếc thay cả hai đều không có ý định này.

Thế sự kỳ diệu như vậy, ngươi cho rằng tất cả mình làm là đúng, nhưng trong mắt người khác căn bản không là gì cả, thậm chí chỉ là một chuyện cười!

Thời điểm phát hiện Nam Tĩnh tồn tại đồng thời chấn động với sức mạnh của hắn, Tần Nguyên không phủ định; Căn cứ bị người đến thanh trừ, Tần Nguyên cũng không cảm thấy nản lòng thoái chí, nhưng hiện tại, tưởng tượng thế giới của mình bất quá chỉ là đồ chơi trong miệng người khác, có lẽ mình đã thất bại qua trăm ngàn lần, Tần Nguyên lại đột nhiên cảm thấy mình già rồi.

Càng đáng buồn hơn là, gã là ai, cũng không ảnh hưởng đến hai người trong sân, cũng không là cái gì cả.

“Ta cho phép cậu sống đến nay.” Nam Tĩnh nhìn về phía Yến Thừa Cựu nói, “Hiện tại, ta cho cậu một lần lựa chọn cơ hội. Nếu cậu nguyện ý gia nhập đoàn đội của ta, tuyên thệ nguyện trung thành, ta liền giúp cậu vượt qua cửa ải khó khăn này, nếu cậu không đồng ý, cậu phải chết ở thế giới này thôi.”

Tuy nói như vậy, nhưng Nam Tĩnh vẫn thực xem trọng Yến Thừa Cựu sẽ lựa chọn chính xác.

“Đoàn đội của anh?” Yến Thừa Cựu không biết mình thành món bánh thơm ngon khi nào, một cái hai cái đều muốn mời chào cậu. Có lẽ Yến Thừa Cựu không biết, nhưng đối với những Nhiệm Vụ khác giả, đặc biệt là những Nhiệm Vụ giả lão làng, bất kể là nhân phẩm hay bản lĩnh Yến Thừa Cựu đều vượt xa các tân nhân khác. Một viên ngọc thô chưa mài dũa nếu không nắm chặt trong tay mình, cũng chỉ có thể hủy diệt thôi!

“Tất nhiên, bằng không cậu đã sớm như Giang Đại Vệ vậy.” Nam Tĩnh trả lời, “Hạng người như hắn, ta rất chướng mắt.”

“Là anh gϊếŧ cậu ta.” Yến Thừa Cựu nhìn Nam Tĩnh nói.

“Tiêu diệt Nhiệm Vụ giả cùng thế giới, là chuyện rất bình thường, trừ phi chúng ta là cùng một đoàn đội.” Nam Tĩnh gật đầu nói, “Đã như thế, xác suất sống sót sẽ cao hơn.”

“… Đây là tôn chỉ đoàn đội của anh?” Yến Thừa Cựu hỏi ngược lại.

“Cậu muốn nói điều gì?” Nam Tĩnh nghe ra một chút không thích hợp.

“Thật ngại quá, tôi không gia nhập.” Yến Thừa Cựu kiên định từ chối.

Cậu không từ chối gϊếŧ người, nhưng chán ghét không có nghĩa là phải gϊếŧ.

“Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.” Sát ý trong mắt Nam Tĩnh lóe ra, ánh mắt nhìn Yến Thừa Cựu cũng trở nên bất thiện.

Yến Thừa Cựu có thể từ chối, nhưng không được phủ nhận đoàn đội của hắn.

Là đoàn đội cho hắn một sinh mạng mới, hắn thưởng thức thái độ của Yến Thừa Cựu nên mới đưa ra lời mời, không ngờ lại bị một tân nhân từ chối?

Một khi đã như vậy, thế thì để đối phương vào địa ngục hối hận đi thôi.

Yến Thừa Cựu, tuyệt đối không thể lưu!

Nam Tĩnh vừa động ý niệm, vô số dòng nước từ bốn phía hội tụ, khiến chỗ bọn họ đang đứng hóa thành một vùng biển mênh mông.

Tần Nguyên nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, không nhịn được hướng về phía Yến Thừa Cựu hô to một tiếng “Chạy mau.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Lúc trước chính là cảnh tượng này, năng lực Nam Tĩnh biểu hiện trong nước khó có thể tưởng tượng được, hắn một hơi gϊếŧ sạch những kẻ bao vây, cho dù Yến Thừa Cựu lợi hại đến đâu, làm sao có thể đánh đồng với quái vật như vậy được?

“Tôi không thể trốn.” Phá Dạ đao trong tay Yến Thừa Cựu chậm rãi dài ra, ở trong tay cậu lập loè hàn quang lạnh lùng, “Nếu tôi chính diện nghênh địch thì còn có một tia hy vọng, ngược lại bỏ chạy chỉ có thể chết nhanh hơn mà thôi.”

Bên ngoài căn cứ đều là nước biển, đối với một Giao Nhân mà nói, hắn có vô cùng vô tận nguồn nước để điều khiển. Là một Nhiệm Vụ giả, cảnh tượng mà Nam Tĩnh đã trải qua gấp mấy lần Yến Thừa Cựu, nơi đây lại là sân nhà của hắn, thiên nhiên ưu thế tương đối lớn.

Theo lý mà nói, Yến Thừa Cựu không nên từ chối lời mời Nam Tĩnh.

Cho dù là lá mặt lá trái, cũng nên lừa gạt đối phương một chút.

Nhưng Yến Thừa Cựu không làm được.

Cậu không thể nào miễn cưỡng mình gia nhập đoàn đội Nam Tĩnh, cũng không muốn mình trở thành một người như Nam Tĩnh được.

Cậu không biết sau khi mình khôi phục ký ức có bao nhiêu hận thù với thế giới của mình hay không, nhưng nếu có thể cứu được ngoại công, cậu nghĩ, cậu có thể đè nén hận thù trong lòng!

Hoặc là, tại sâu trong nội tâm, Yến Thừa Cựu biết mình sẽ không dễ dàng chết.

Sau lưng cậu còn có một Lâm Ẩm Vô.

Tại thời điểm như vậy, ba chữ Lâm Ẩm Vô phảng phất cho Yến Thừa Cựu dũng khí lớn lao. Một Nhiệm Vụ giả thực lực cấp bậc trung đội đối chiến Nhiệm Vụ giả cấp bậc đại đội, không khác nào lấy trứng chọi đá. Mà Yến Thừa Cựu vẫn có ý định thử một lần.

Cậu không tin, mình sẽ đơn giản chết ở đây!

Người chưa động, đao phát trước.

Yến Thừa Cựu cầm đao đứng thẳng, đao phong sắc bén cắt ra sóng nước, như cuồng phong quá cảnh, nhắm thẳng vào Nam Tĩnh.

Trên mặt Nam Tĩnh hiện ra nụ cười lạnh, không hề để mắt đến chút công kích này của Yến Thừa Cựu. Ở trong nước, không ai có thể đánh bại hắn!

Giữa lúc Nam Tĩnh dự định tiện tay hóa giải đạo công kích này, thân ảnh Yến Thừa Cựu bỗng nhiên xuất hiện trước mặt.

Không ngờ Yến Thừa Cựu lại giấu mình trong đao phong, chờ khi Nam Tĩnh hóa giải công kích mới thêm vào đạo công kích thứ hai!

Ánh mắt Nam Tĩnh ngưng lại, không dám coi khinh, đuôi giao lay động, vô số thủy đoàn như đạn lửa dày đặc đập về phía Yến Thừa Cựu.

Thủy đoàn đầy trời hoàn toàn bao vây Yến Thừa Cựu.

Yến Thừa Cựu không ngừng vung đao trong tay, nhưng vẫn có không ít thủy đoàn đập vào người cậu.

Những thủy đoàn này nhìn như tiểu xảo, nhưng uy lực lại kinh người, một đoàn to bằng nắm tay cũng có thể so với hoả tiễn, nếu như đổi lại là người bình thường ở đây, một đoàn nho nhỏ như vậy cũng đủ lấy mạng người đó. Nếu Yến Thừa Cựu không thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ rèn luyện mình đạt đến cảnh giới Thăng Phách, chỉ sợ đã hộc máu từ lâu.

Nhưng ngay cả như vậy, đối mặt với sự công kích này, Yến Thừa Cựu vẫn không khỏi cau mày, cố nén ngậm miệng không gào lên đau đớn. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Ta cho cậu một cơ hội nữa.” Nam Tĩnh lạnh lùng nhìn Yến Thừa Cựu, “Gia nhập, hay là chết?”

Yến Thừa Cựu nhìn ánh mắt Nam Tĩnh, hỏa khí trong lòng ngược lại bị kích phát.

“Thật ngại quá.” Yến Thừa Cựu gằn từng chữ một, “Cả hai tôi đều không chọn!”

Sau một khắc, Yến Thừa Cựu chống đỡ được một đợt công kích, thân hình đột nhiên tăng nhanh, Phá Dạ đao trong tay bỗng dài gấp mấy lần, cả người lẫn đao hướng về Nam Tĩnh vọt tới.

“Không biết tốt xấu.”

Nam Tĩnh khinh miệt phun ra vài chữ, thân thể nhảy lên trên, trực tiếp quất đuôi vào Yến Thừa Cựu.

Đuôi giao cứng như sắt, còn muốn linh hoạt hơn hai chân của nhân loại.

Yến Thừa Cựu trở tay rút đao, chém vào đuôi giao, “Ong” một tiếng, vết thương nơi bị đánh nứt ra chảy máu, Phá Dạ đao thiếu chút nữa rời tay, cả người cũng lăn về sau vài vòng, trên mặt đất lưu lại vết tích thật dài, lúc này mới miễn cưỡng đứng thẳng lên.

Chỉ là như vậy còn không thể làm người yên tâm!

Yến Thừa Cựu còn chưa đứng vững, một đợt lại một đợt thủy tiễn bắn về phía cậu.

Trước mắt là vô số thủy tiễn, phía sau còn các thủy đoàn đang vận sức chờ phát động.

Nam Tĩnh canh giữ ở một bên, tùy thời có thể phát động công kích.

Cảnh tượng như vậy, quả thực chính là ác mộng!

Yến Thừa Cựu hít sâu một hơi, vết máu loang lổ trên chuôi đao.

Còn chưa đến lúc phải từ bỏ.

Trước khi thủy tiễn cùng thủy đoàn đánh úp về phía mình, Yến Thừa Cựu trực tiếp ném đao trong tay, bàn tay dính đầy máu tươi chuyển động trước ngực.

Cậu ta đang làm gì đây?

Nam Tĩnh ngờ vực nhìn động tác của Yến Thừa Cựu, nhưng cũng không để hành động này của cậu trong lòng.

Nếu để mặc Yến Thừa Cựu phát triển, ngày sau nhất định là đại địch. Nhưng Yến Thừa Cựu bây giờ, còn chưa có tư cách tiếp thu thí luyện cuối cùng của tân nhân.

Đối phó với kẻ địch có thể lớn mạnh, tất nhiên phải nhổ cỏ tận gốc.

Yến Thừa Cựu nhắm hai mắt lại.

Nếu là Lâm Ẩm Vô ở đây, đại khái có thể nhận ra hành động lúc này của Yến Thừa Cựu, chính là thức mở đầu Thái Cực.

Trong thế giới Dương Tuyển giả, Yến Thừa Cựu may mắn đạt được một quyển Thái Cực quyền cùng Thái Cực kiếm thư. Đối với người bình thường thì đây có lẽ chỉ là chiêu thức cường thân kiện thể, nhưng đối với Yến Thừa Cựu mà nói lại không khác nào của trời ban.

Thái Cực chú ý lấy nhu thắng cương.

Chính là thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng.

Lấy yếu thắng mạnh, lấy nhu thắng cương vốn chính là truyền thống lâu đời của dân tộc. Cổ Võ Cổ Võ, vốn là cổ nhân vì không ngừng vượt qua chính mình mà sáng tạo ra võ học.

Từ nhỏ Yến Thừa Cựu đã bắt đầu huấn luyện Cổ Võ, chưa từng sợ bất cứ ai.

Người tập võ, yêu cầu chính là một trái tim không biết sợ. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Cho dù trong tay chỉ có một con dao cắt cỏ, đối mặt với hàng ngàn, hàng vạn kẻ địch cũng phải tự tin thắng lợi!

Luận đơn đả độc đấu, Yến Thừa Cựu còn lâu mới là đối thủ của Nam Tĩnh.

Nhưng giờ phút này hai người đối chiến, Yến Thừa Cựu lại đột nhiên có ưu thế.

Phần ưu thế này khiến Nam Tĩnh tức đến hộc máu, cũng là do hắn xem thường Yến Thừa Cựu.

Có lẽ ý chí thế giới này cũng không muốn hoàn toàn đi hướng suy vong, lần đầu tiên Yến Thừa Cựu thi triển chiêu ‘Thay hình đổi vị’ trong Thái Cực thế nhưng lại thành công?

Trong thời khắc đó, thần trí Yến Thừa Cựu trở nên vô cùng minh mẫn, từ nơi sâu xa phảng phất như thấy được từng cọng cây ngọn cỏ của thế giới này.

Mỗi lần hô hấp, mỗi lần thổ nạp, đều phảng phất ẩn chứa sơn hà nhật nguyệt.

Đây là cái gì?

Yến Thừa Cựu trong lòng không khỏi tò mò.

Hai tay cậu dường như không còn là của chính mình, động tác trúc trắc cũng trở nên thành thục trôi chảy.

Phảng phất đâu đây nghe được âm thanh thở dài cùng tiếng khóc rưng rức.

Vốn những thủy tiễn cùng thủy đoàn công kích vào Yến Thừa Cựu nháy mắt thay đổi vị trí, tốc độ càng thêm mãnh liệt quay về phía Nam Tĩnh.

Trên mặt Nam Tĩnh hiện vẻ kinh ngạc, dường như không thể tin được chuyện xảy ra trước mắt mình.

Hắn muốn phản kích, nhưng thủy tiễn cùng thủy đoàn lại bắn vào người hắn.

Nửa người dưới của hắn được vảy bao trùm, cực kỳ cứng rắn, chỉ cảm thấy một chút tê dại, nhưng nửa người trên lại không được đãi ngộ tốt như vậy, những thủy tiễn bắn lên ngực hắn hiện ra một cỗ huyết hoa.

“Phốc.”

Hai tay Nam Tĩnh che chở trái tim, thân thể bị chiêu số của mình bắn trúng, phun ra một ngụm máu.

Còn không chỉ như vậy.

Nước nơi đó dường như điên cuồng, không ngừng hóa thành thủy tiễn cùng thủy đoàn, một lần lại một lần tấn công Nam Tĩnh.

Yến Thừa Cựu cũng phát hiện thân thể mình dường như đã bị thứ nào đó điều khiển, cũng không ngừng lại khi Nam Tĩnh bị phản công, mà đung đưa thân thể làm ra những động tác huyền diệu.

“Mau tránh ra!”

Yến Thừa Cựu không nhịn được hô to.

Trước mặt Nam Tĩnh ngưng tụ thành một băng mâu (mâu: thứ binh khí có cán, mũi nhọn), cực kỳ dọa người, nhắm thẳng vào ngực hắn.

Nếu bị cây băng mâu này đâm trúng, cho dù hắn là Giao nhân, cũng tuyệt đối bị lột một lớp da.

Lúc này Nam Tĩnh nào còn sức lực, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn băng mâu xông tới mình.

“Pháp tắc sắp tan biến, hà tất phải khổ sở giãy dụa?”

Giữa lúc Nam Tĩnh cho rằng mình sắp chết, trong ngực hắn bỗng xuất hiện một khỏa hạt châu màu lam, âm thanh khổng lồ mà uy nghiêm vang lên trong đầu hắn.

Băng mâu kia nháy mắt hóa thành bột mịn. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Là tín vật của hắn!

Đó là tín vật khi hắn đáp ứng trở thành thành viên bổ sung của Thâm Hải quân đoàn, mà thanh âm này, thanh âm này là……

Trong mắt Nam Tĩnh tỏa ra hừng hực hào quang, “Hải Hoàng đại nhân!”

Lời của tác giả: hì hì hì, chương sau mọi người muốn Lâm Ẩm Vô xuất hiện~~