Tận Thế Tông Sư

Chương 60: BÓNG TỐI

Yến Thừa Cựu cùng Nam Tĩnh trốn xung quanh.

Bọn họ vốn cho là căn cứ của đám người Tần Nguyên ở nơi phương Bắc xa xôi này ít người qua lại, nhưng không ngờ đối phương lại xây dựng một trang viên lớn ở đây, chuyên trồng những thứ phổ biến trên mặt đất như lúa nước, tiểu mạch, bắp ngô…, chỉ cung cấp cho Ngư Nhân có địa vị, ở chỗ này có chút danh tiếng.

Bởi vì những thứ được trồng bên trong vô cùng quý giá, cho nên thủ vệ nghiêm ngặt cũng là chuyện hiển nhiên.

Thủ vệ trong trang viên nhiều đến không tưởng, cơ hồ cách 100m thì có người đi tuần, cho dù võ công Nam Tĩnh và Yến Thừa Cựu có cao đến đâu, cũng không thể tự do hành động dưới sự giám sát dày đặc như vậy. Một ngày trôi qua rất nhanh, dường như đều phải mệt mỏi di chuyển. Nếu còn tiếp tục như thế, e là người còn chưa chạy thoát thì đã mệt chết rồi.

“Không được rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ tự tiêu hao sức mạnh của chúng ta mà thôi.” Sắc mặt Nam Tĩnh vô cùng trầm trọng, “Ngô Cố bọn họ còn đang bị bắt, nhất định phải phải nghĩ biện pháp cứu bọn họ ra mới được.”

“Nếu chúng ta muốn phá tan lớp phòng ngự này đi vào cứu người căn bản là không thể.” Yến Thừa Cựu nhìn thoáng qua đám thủ vệ đông như kiến bên ngoài, căng thẳng nói.

“Nếu ta đi hấp dẫn lực chú ý của bọn hắn, thì có khả năng.” Nam Tĩnh vừa nói, vừa lấy vài quả cầu trong túi ra.

“Ngươi cầm.”

Nam Tĩnh đưa những quả cầu đó cho Yến Thừa Cựu.

Quả cầu này nặng hơn so với vẻ bề ngoài, Yến Thừa Cựu có chút ngạc nhiên về thành phần bên trong.

“Cái này là bom giáo sư đưa cho ta.” Nam Tĩnh thấp giọng nói.

“Bom?” Yến Thừa Cựu kinh ngạc ước lượng trọng lượng trong tay.

“Một quả cũng đủ để san bằng một toà nhà.” Nam Tĩnh đưa tay chỉ về toà nhà hai tầng đối diện.

“Lẽ nào anh muốn dùng cái này?” Yến Thừa Cựu tò mò hỏi.

“Dĩ nhiên không phải.” Nam Tĩnh lắc đầu, “Mấy quả bom này chỉ đủ để gây rối loạn một chút mà thôi, không thể phá hủy nơi này. Mà bây giờ không phải lúc để dùng. Ta đưa nó cho ngươi, là hi vọng ngươi có thể sử dụng nó.”

Yến Thừa Cựu đầu óc mơ hồ, không hiểu Nam Tĩnh rốt cuộc muốn làm gì.

“Ta đi thu hút sự chú ý của bọn hắn, ngươi nhân cơ hội đi vào cứu Ngô Cố bọn họ, còn quả bom này tuỳ thời sử dụng, ngươi xem rồi nắm.” Nam Tĩnh thấy bộ dáng Yến Thừa Cựu mê man, liền giải thích một câu.

“Cho nên ý của anh là, chuyện đơn giản anh đi làm, chuyện phiền phức tôi tới đúng không?” Yến Thừa Cựu không khách khí nói. Nếu chỉ thu hút sự chú ý thôi, cậu cũng làm được a.

Ánh mắt Nam Tĩnh hiện lên ý cười, gật đầu nói, “Không sai.”

“Tại sao không phải tôi đi hấp dẫn lực chú ý?” Yến Thừa Cựu chưa từ bỏ ý định hỏi.

“Đó là do nguyên hình của ta dễ thu hút sự chú ý hơn nguyên hình của ngươi.” Nam Tĩnh đương nhiên nói, “Hiện nguyên hình trước mặt Tần Nguyên cũng là yêu cầu của giáo sư.”

“… Tôi hiểu rồi.” Yến Thừa Cựu chấp nhận.

“Cố lên.” Nam Tĩnh cổ vũ Yến Thừa Cựu, sau đó liền bay thẳng đến chỗ thủ vệ.

“Ở đây!”

Nam Tĩnh xuất hiện rất nhanh liền hấp dẫn thủ vệ nơi đây, đợi đến khi hắn đại phát thần uy một hơi đem mười mấy thủ vệ đánh ngã, rốt cục thủ vệ phụ cận đều bị hấp dẫn lại đây. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Sao nhiều người như vậy mà còn không bắt được một tên Ngư Nhân?” Tần Nguyên nhìn đám thủ vệ qua màn hình camera giống như tờ giấy, sắc mặt vô cùng khó coi. Nếu là tám tên mười tên Ngư Nhân thì thôi, đằng này chỉ có một tên mà không làm gì được cả.

“Tần tiên sinh, không thì ta đi cho.” Ngư Nhân đứng phía sau Tần Nguyên nói.

“Không, chờ một chút xem.” Tần Nguyên hết sức tò mò nhìn Nam Tĩnh trong màn hình, đây rốt cuộc là chủng loại Ngư Nhân nào?

“A —— ”

Nam Tĩnh đột nhiên rống lớn một tiếng, y phục trên người “Bành” một tiếng rách ra hết.

“Biến đổi nguyên hình?” Tinh quang trong mắt Tần Nguyên chợt lóe, “Ta ngược lại muốn xem xem, rốt cuộc ngươi có gì đáng giá để giáo sư coi trọng?”

Tần Nguyên vừa mới dứt lời, Nam Tĩnh đã biến hóa hoàn toàn.

Thân thể của hắn bành trướng to hơn gấp ba lần, khí thế cũng thay đổi rất lớn. Cơ hồ chỉ vừa đối mặt, thủ vệ đối diện liền bị Nam Tĩnh đấm bay đi, giống như như một đầu sư tử xông vào đàn dê.

“Tần tiên sinh, hắn… Hắn…” Ngư Nhân phía sau Tần Nguyên kinh ngạc nói không ra lời, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tần Nguyên, hi vọng gã có thể cho mình đáp án rõ ràng.

Ngư Nhân kia rốt cuộc là chủng loại nào?

“Là giao nhân!” Trên mặt Tần Nguyên tràn đầy kinh hỉ, “Loại sinh vật này không khác gì giao nhân trong truyền thuyết. Không phải lúc nãy ngươi nói muốn xuất chiến sao?” Tần Nguyên quay đầu Ngư Nhân phía sau nói, “Ngươi đi giúp ta bắt hắn trở lại!”

Ngư Nhân đối diện Tần Nguyên cười khổ, hắn làm sao so được với Ngư Nhân trong truyền thuyết? Mà lúc này Tần tiên sinh rõ ràng đã bị giao nhân thu hút, làm gì còn quan tâm đến thứ khác?

“Vậy ta đi, Tần tiên sinh.” Ngư Nhân cung kính nghiêng mình với Tần Nguyên, nhanh chóng lui ra.

Tần Nguyên căn bản không quan tâm Ngư Nhân phía sau mình như thế nào, gã chăm chú nhìn Nam Tĩnh trên màn hình, mắt cũng không thèm chớp một cái.

“Giao nhân… Đây chính là đòn sát thủ của giáo sư?” Tần Nguyên phá lên cười ha ha, “Nếu như là giao nhân, nói không chừng thật sự có thể cứu, thật sự có thể cứu a!”

Có giao nhân Nam Tĩnh ở đây, không còn ai chú ý đến Yến Thừa Cựu. Cậu lặng lẽ chạy vào phòng nghiên cứu, tùy tiện tìm một người uy hϊếp một phen liền tìm được manh mối về Ngô Cố bọn họ.

“Tần Nguyên ở đâu?” Yến Thừa Cựu cảm thấy kỳ quái, không nhịn được hỏi thêm một câu.

“Tần tiên sinh đi ra ngoài.” Tiểu nghiên cứu viên bị tóm được nhanh chóng khóc, “Phía trước xuất hiện giao nhân, rất nhiều thủ vệ đều không làm gì được hắn, Tần tiên sinh mang theo vũ khí, còn cùng đám Ngư Nhân ra ngoài.”

“Thì ra là vậy.” Yến Thừa Cựu gật đầu, đánh bất tỉnh người kia, lúc này mới yên tâm đi cứu người.

“Ngô Cố, Thẩm Triết, Triệu Hoành!” Yến Thừa Cựu trực tiếp đập nát cửa phòng nghiên cứu, rất nhanh liền thấy Ngô Cố bọn họ nằm trên bàn mổ.

Ba người bọn họ bị trói trên bàn mổ, trên người đã hiện ra một nửa nguyên hình, nhìn qua tựa hồ như mất đi ý thức.

“Ngô Cố, Ngô Cố!” Yến Thừa Cựu nỗ lực lay cánh tay Ngô Cố, muốn gọi hắn tỉnh lại.

Mà Ngô Cố cũng không tỉnh lại, vẫn ngủ say như chết.

“Kỳ quái.” Yến Thừa Cựu thì thầm một tiếng, đành lôi vào tên nghiên cứu viên bị đánh bất tỉnh trước đó, cường ngạnh đánh tỉnh, “Các người thả bọn họ cho tôi.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Thả… Thả không được.” Lúc tên nghiên cứu viên này nhìn thấy Yến Thừa Cựu quả thực muốn quỳ xuống, “Bọn họ đã bị hạ thuốc đặc chế của Tần tiên sinh, không có thuốc giải, cho dù chúng ta trực tiếp gϊếŧ bọn họ, bọn họ cũng sẽ không tỉnh lại.”

“Thuốc giải ở đâu?” Trong lòng Yến Thừa Cựu thầm mắng một tiếng.

“Những thứ này Tần tiên sinh đều mang bên người, ngài ấy cũng không tin chúng ta.” Tên nghiên cứu viên run lẩy bẩy, “Thật đó, ta không lừa cậu, bất kể cậu hỏi ai cũng đều là như thế thôi.”

“Chẳng trách gã yên tâm để bọn họ ở đây.” Yến Thừa Cựu xoa xoa trán, đối phó đám người Tần Nguyên mềm cứng đều không ăn, loại người luôn xem bản thân mình là trung tâm thì khó đối phó nhất. Chỉ cần bọn hắn cho là đúng, dù người khác có đưa bằng chứng ra trước mặt, bọn hắn cũng nhận định đó là giả.

“Mặc kệ thôi, cũng không thể để bọn họ ở lại chỗ này.” Yến Thừa Cựu tìm tìm xung quanh, rốt cuộc tìm được một cái túi khá lớn trong phòng.

“Đó là đồ cá mập của chúng ta, cậu… cậu cần nó làm gì?” Nghiên cứu viên run sợ nhìn động tác Yến Thừa Cựu, người này không phải là muốn dùng mấy cái túi này ngộp chết bọn hắn?

“Tất nhiên có chỗ dùng.” Yến Thừa Cựu lườm hắn, trực tiếp ôm Ngô Cố từ trên bàn mổ xuống, ném vào trong túi.

Ngô Cố thân là cá heo sát thủ, cơ thể cũng khá lớn nên vừa nhét vào thì gần như đầy túi. Yến Thừa Cựu khẽ cau mày, vẫn tiếp tục nhét Triệu Hoành cùng Thẩm Triết vào. Cũng may thân thể hai người kia khá mềm, đè lên một chút vẫn có thể chấp nhận được.

Mà tư thế của ba người trong túi ra sao, không phải là việc Yến Thừa Cựu có thể quản được.

“Cậu… Cậu muốn làm gì?”

Nhìn thấy Yến Thừa Cựu bạo lực nhét ba Ngư Nhân vào túi, tên nghiên cứu viên gần như sắp muốn suy nhược thần kinh.

Người thiếu niên này thoạt nhìn trẻ tuổi sao lại kỳ quái như vậy? Thủ pháp này, thân thủ gọn gàng này, cùng ngoại hình tạo thành tương phản to lớn. Lại càng không nói Yến Thừa Cựu từ đầu tới đuôi vẫn không đổi sắc, sao mà giống sát thủ trong truyền thuyết đến như vậy chứ!

“Mấy người ngoan ngoãn ở đây, đừng ra ngoài.” Yến Thừa Cựu hé răng nói, một tay cầm túi, trực tiếp kéo ba Ngư Nhân theo, tay còn lại lấy một quả bom, “Đối diện không phải là không có người, tôi giúp các người làm chuyện tốt.”

“Ầm!”

Thời điểm ném quả bom màu đen kia đi, đối diện vang lên một tiếng oanh tạc thật lớn, khí nóng bao phủ khắp nơi, khiến người khác khó có thể chịu đựng.

Nghiên cứu viên đáng thương nhìn căn phòng đối diện bị nổ tung, cuộn lại một chỗ không dám ra ngoài. Mà Yến Thừa Cựu đối mặt với khí nóng vận dụng nội công ngăn cách bên ngoài cơ thể.

Chỉ thấy Yến Thừa Cựu quay đầu, trên mặt cười thỏa mãn, nhìn nghiên cứu viên đáng thương nói, “Kế tiếp các ngươi không cần ra ngoài, bởi vì trong tay tôi còn nhiều bom như thế này.”

“Ầm ầm ầm.” Yến Thừa Cựu hô ba tiếng, “Thuốc nổ sẽ không nhận người, các ngươi nói đúng không? Đến đây, nói cho tôi biết, phòng Tần Nguyên ở đâu?”

“Ra cửa đi thẳng rẽ trái vòng tới nhà trệt nho nhỏ.” Các nghiên cứu viên triệt để hỏng mất, “Ngươi đi mau, ngươi đi mau!”

“Cám ơn.” Yến Thừa Cựu gật đầu, nhấc nhấc túi Ngư Nhân, giống như kéo một thứ gì đó nhẹ nhàng, chậm rãi rời khỏi phòng nghiên cứu. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Những nơi cái túi đi qua để lại từng vệt máu nhỏ, đã vĩnh viễn trở thành bóng ma tâm lý trong sinh mệnh ngắn ngủi của nghiên cứu viên nơi này.