Tận Thế Tông Sư

Chương 56

TX68, vốn là vì phòng ngừa Ngư Nhân bạo tẩu mà tạo ra. Thứ thuốc này không gây hại đối với Ngư Nhân, chỉ khiến bọn họ cả người mệt mỏi, cho dù là người bình thường cũng có thể nhẹ nhàng bắt lấy họ. Nhưng thành phần thuốc TX68 quá mức phức tạp, không thể tạo ra nhiều, dù là phòng thí nghiệm, cũng chỉ đến lúc cần lắm mới đem ra sử dụng.

Mà thành phần tham dự bào chế dược liệu, ngoại trừ giáo sư, cũng chỉ có người gần đây được hắn ưa thích, trợ giáo mới tới kia gọi là Tần Nguyên.

Tần Nguyên là một sinh viên tài cao giành được hạng nhất trong kỳ thi tốt nghiệp của đại học Lam Thiên, gia thế bản thân cũng hết sức ưu tú, thời điểm vừa tiến vào phòng thí nghiệm còn có chút kiêu căng tự mãn, thế nhưng rất nhanh, phần kiêu căng tự mãn này liền biến thành sùng kính giáo sư.

Chế tạo TX68 cần sự kiên nhẫn rất lớn, đồng thời cũng tốn rất nhiều thời gian, khá nhiều nghiên cứu viên đều không vui khi làm chuyện này, chỉ có Tần Nguyên cẩn thận tỉ mỉ giúp đỡ giáo sư bào chế, khiến giáo sư luôn luôn hà khắc cũng khó có thể tìm ra điểm sai của gã.

Tần Nguyên vốn nghĩ mình sẽ luôn làm việc trong phòng thí nghiệm, cùng giáo sư nghiên cứu chế tạo phương pháp cứu vớt Ngư Nhân. Mà rất nhanh, hiện thực liền hung hăng cho gã một cái tát.

“Giáo sư, đây là danh sách một nhóm Ngư Nhân tự nguyện chấp nhận tử vong.” Tần Nguyên đem hồ sơ sửa sang xong trình lên.

“Ừ, để đó đi.” Giáo sư cũng không ngẩng đầu lên nói.

“Giáo sư.” Tần Nguyên không nhịn được hô một tiếng.

“Sao vậy?”

“Ngư Nhân thật sự không thể nào thay thế sao?” Tần Nguyên không nhịn được hỏi, “Chỉ cần chúng ta nắm giữ khoa học kỹ thuật cao hơn, cố gắng khai thác tiềm năng tự thân của nhân loại, hoàn toàn cấm giải phẫu làm Ngư Nhân, như vậy bi kịch Ngư Nhân tự nhiên sẽ ngưng lại, cũng sẽ không còn ai phiền não vì vấn đề tuổi thọ nữa.”

Giáo sư nghe Tần Nguyên nói những lời này, rốt cục ngẩng đầu lên, “Cậu cảm thấy hoàn toàn cấm giải phẫu làm Ngư Nhân thì có tác dụng sao?”

“Đương nhiên.” Tần Nguyên khẳng định nói, “Trước đây trong lịch sử của chúng ta chưa từng xuất hiện Ngư Nhân, sau này tương lai cũng sẽ không có.”

“Thế nhưng lịch sử không thể quay ngược lại, một giống loài xuất hiện đều có tính tất yếu. Cho dù có cấm giải phẫu làm Ngư Nhân thì thế nào, từ cổ chí kim, có bao nhiêu đế vương cấm tiền triều lưu lại sách lịch sử, nhưng chúng ta vẫn có thể tìm được không ít tư liệu. Càng cấm, ngược lại càng có người đi làm.”

“Những người đó chẳng qua là tự tìm đường chết.” Tần Nguyên phản bác, “Hoàn toàn cấm giải phẫu làm Ngư Nhân, tất cả mọi người đều là người bình thường, qua mấy chục năm sau, ai mà còn nhớ tới có Ngư Nhân như vậy?”

“Thế nhưng Pandora sẽ không để cho cậu làm người bình thường.” Giáo sư tiếp tục nói, “Đại lục cùng đáy biển cũng chỉ cách một tầng nước biển mà thôi, virus Pandora đã tràn ngập toàn bộ bầu trời cùng lục địa, một ngày nào đó chúng nó cũng sẽ chiếm lĩnh đại dương.”

“Vậy chúng ta càng cần phải đem tinh lực nghiên cứu Ngư Nhân đặt vào virus Pandora a.” Tần Nguyên nghi ngờ nói.

“Giải quyết vấn đề Ngư Nhân chính là giải quyết Pandora.” Giáo sư hiển nhiên không muốn tiếp tục lãng phí thời gian về vấn đề này, “Cậu nên đi làm việc, TX68 cần bào chế nhiều một chút để ngừa vạn nhất.”

Tần Nguyên còn muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.

Giáo sư cũng không chú ý tới tâm tư của một trợ giáo nho nhỏ, đối với người nghiên cứu khoa học mà nói, quan niệm bất đồng là chuyện rất bình thường.

Sự tình vẫn luôn kéo dài mãi cho đến khi Tần Nguyên chính mắt thấy được một Ngư Nhân hiện ra nguyên hình.

“Giáo… Giáo sư, đây là cái gì?” Tần Nguyên thét lên, “Hắn không thể biến thành người, thậm chí còn không thể hô hấp như bình thường, hắn… Hắn…”

“Còn không nhanh đem nó bỏ vào trong nước?” Giáo sư tức giận mắng, “Cậu từng gặp sinh vật biển rời khỏi đại dương còn có thể sống sao?”

“Nhưng… Nhưng mà hắn là Ngư Nhân a.”

“Không phải.” Giáo sư trầm tĩnh thở dài, “Mười lăm năm tuổi thọ của Ngư Nhân đã xài hết, từ nay về sau, hắn chỉ có thể sống như một sinh vật biển, mặc dù hắn vẫn còn nhớ tất cả mọi thứ khi là nhân loại.”

“Vậy… những thức này, chẳng lẽ đều là…” Tần Nguyên ngơ ngác nhìn rương nước chứa đầy sinh vật biển, dường như nhìn thấy vô số bóng người.

Giáo sư sau khi nói xong liền rời đi, đương nhiên không biết trợ giáo nho nhỏ này còn đang ngơ ngác trong phòng dưới đất nhìn một ngày.

Từ đó về sau, Tần Nguyên làm nghiên cứu liền trở nên hờ hững, hỏi gã một câu cũng phải qua một hồi lâu mới trả lời. Người của phòng thí nghiệm đều vùi đầu vào công tác, làm gì có ai rãnh mà đi an ủi một trợ giáo nho nhỏ.

Lúc Tần Nguyên đã mài mòn hết kiên nhẫn của người trong phòng thí nghiệm, khi đó gã xin nghỉ việc, đồng thời cũng ký hợp đồng sẽ không làm ở bất kỳ phòng thí nghiệm nào trong vòng năm năm

Tại Tần Nguyên không sai biệt lắm đem phòng thí nghiệm người kiên trì đều hao hết thời điểm, Tần Nguyên chính mình đưa ra nghỉ việc, đồng thời cũng ký kết đón lấy năm năm cũng sẽ không lại đi cái khác phòng thí nghiệm hợp đồng, cầm một khoản tiền bồi thường rời đi.

Nếu không phải bệnh truyền nhiễm lần này, giáo sư bọn họ gần như đã quên sự tồn tại của Tần Nguyên.

Mà đối với Tần Nguyên mà nói, mọi việc giáo sư làm đều lật đổ tam quan của gã.

Nhân loại sở dĩ trở thành người thống trị thế giới, chính là ở chỗ bọn họ thông minh, có năng lực chế tạo ra đủ loại đồ vật. Nhân loại sẽ học tập, sẽ sáng tạo, cũng không như động thực vật chịu hoàn cảnh cùng mùa màng ảnh hưởng mới có thể sinh sôi.

Thế nhưng, từ Ngư Nhân biến thành sinh vật biển chân chính, chỉ có thể sinh hoạt trong rương nước, đối với kẻ từ nhỏ đến lớn sinh hoạt nhất đẳng như Tần Nguyên mà nói gần như không thể tưởng tượng được.

Nếu như có một ngày nhân loại nhất định phải diệt tuyệt, oanh oanh liệt liệt duy trì tôn nghiêm của nhân loại mà chết, chẳng lẽ không tốt hơn so với việc kéo dài hơi tàn này sao?

Vốn có ưu thế về gia thế của bản thân, Tần Nguyên nhanh chóng lôi kéo không ít người có địa vị cùng chung chí hướng đến trợ giúp, không ngừng phái người vào phòng thí nghiệm học trộm kỹ thuật, sau đó lén lút trốn đi. Tần Nguyên vốn dĩ thông minh, sau khi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ dường như đã được thông suốt, năng lực nghiên cứu phải nói là dọa người. Nếu như Tần Nguyên ở trong phòng thí nghiệm cũng biểu hiện năng lực lợi hại như vậy, có lẽ giáo sư tình nguyện nhốt gã lại cũng sẽ không thả gã rời đi.

Đáng tiếc, sau khi rời khỏi l*иg mới trở thành mãnh hổ.

So với Ngư Nhân, Tần Nguyên càng hiểu rõ về virus Pandora hơn. Gã từng thử nghiệm nồng độ virus Pandora trong căn cứ, tuy chưa đạt đến tiêu chuẩn, thế nhưng cũng không chênh lệch thời gian mấy so với người bị cảm nhiễm.

Gã thử tiêu diệt hoặc giảm thấp nồng độ Virus Pandora, nhưng dù làm thế nào cũng không có chút tác dụng gì. Virus Pandora giống như là BUG, căn bản không có chỗ xuống tay. Gã thử đem Virus Pandora cùng TX68 hợp lại, ngược lại tạo ra một loại virus lợi hại hơn, cho dù là Ngư Nhân cũng không thể bảo đảm may mắn thoát khỏi.

Cái này chứng minh giáo sư nói là sai.

Cho dù tất cả mọi người biến thành Ngư Nhân, đều không nhất định có thể sống sót trong virus Pandora.

Khi biết giáo sư dự định công khai kỹ thuật kéo dài tuổi thọ của Ngư Nhân, Tần Nguyên liền biết cơ hội đã tới. Gã pha loãng TX68, biến thành bệnh truyền nhiễm rồi tung ra, đúng như dự đoán, giáo sư nhanh chóng tìm đến cửa.

Như vậy mới phải.

Nếu chuyện mình làm mà giáo sư không biết, thì chẳng phải phí công vô sức sao?

Tầm Nguyên sau khi ra lệnh thả TX68, mọi người trong phòng liền trở nên bận rộn.

Lúc này Nam Tĩnh bọn họ đang di chuyển ở địa hình rộng lớn, bất lợi cho việc phóng thích nguyên dịch, còn cần đợi thêm một chút, chờ đến khi bọn họ đi tới không gian phong bế mới có thể thực hiện việc đó.

“Con đường này làm sao càng chạy càng hẹp nhỉ?” Ngô Cố nhìn con đường nhỏ phía trước gần như chỉ cho phép một người đi qua nhịn không được nghi ngờ nói, “Căn cứ cư nhiên còn có con đường nhỏ như vậy, xem như là mở rộng kiến thức đi!”

“Ngừng lại một chút đã.” Nam Tĩnh hô một tiếng, “Nơi này rất kỳ quái.”

“Đúng vậy, từ sau cái đợt Ngư Nhân tập kích, tiếp đó chúng ta gần như không bị bất kỳ công kích nào? Cũng không hẳn bọn hắn biết không đánh lại chúng ta liền định bó tay chịu trói.” Thẩm Triết cười đùa một tiếng.

Yến Thừa Cựu khẽ cau mày, “Chẳng lẽ bọn hắn chờ chúng ta đi trên con đường này sao?”

“Thế nhưng không đi không được a, trước mắt chỉ có một con đường này thôi.” Triệu Hoành do dự nói, “Nếu như không vào được sào huyệt đối phương, chúng ta làm sao hoàn thành nhiệm vụ được?”

“Này phải xem đối phương định giở thủ đoạn nào nữa.” Yến Thừa Cựu nghiêm túc nói, “Trải qua trận đánh vừa nãy, bọn hắn biết Ngư Nhân phổ thông không đối phó được chúng ta. Nếu Ngư Nhân không có tác dụng, vậy kế tiếp bọn hắn muốn đối phó chúng ta như thế nào?” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Nếu như là ta, đại khái sẽ thả virus đi.” Thẩm Triết cúi đầu trầm tư, “Đây không phải là sở trường của bọn hắn hay sao?”

“Đây là mùi gì?” Ngô Cố ngửi một cái, sắc mặt bỗng nhiên đại biến, “Triệu Hoành ngươi cái miệng quạ đen này, cái tốt không linh cái xấu lại linh!”

Trong không khí lan tràn một luồng hương vị như có như không.

Mọi người cả kinh, lập tức đeo mặt nạ tinh lọc đã chuẩn bị từ lâu.

“Nếu như mặt nạ tinh lọc có thể chống lại virus của ta, chẳng phải quá xem thường ta ư.” Tần Nguyên nhìn động tác bên trong màn ảnh của bọn họ, không nhịn cười được một tiếng, “Từ khi các ngươi đi bước đầu tiên trên con đường này, cũng đã trúng virus của ta.”

Hình ảnh trên màn hình giằng co không tới mười phút.

Từng người từng người ngã xuống.

Đầu tiên chính là Triệu Hoành, sau đó tới Yến Thừa Cựu, tiếp theo là Thẩm Triết Ngô Cố, cuối cùng là đến Nam Tĩnh.

“Tốt.” Tần Nguyên thoả mãn nhìn tác phẩm của mình, “Các ngươi tìm vài Ngư Nhân lợi hại, trói bọn họ mang về. Vì phòng ngừa bọn họ giả vờ, nhớ mang theo đồ vật đi cùng.”

“Vâng.”

Yến Thừa Cựu nhận ra có người lại đây, vẫn duy trì bộ dáng như cũ.

Trong không khí liền lan ra mùi vị khác thường, khiến người ta buồn ngủ, thân thể cũng bị trói chặt lại, cuối cùng bỏ vào trong rương nước.

“Tên này hình như là con sứa, để ở đây chắc không sai đâu nhỉ.” Người kia lẩm bẩm bỏ Yến Thừa Cựu vào rương nước.

Đáng chết.

Yến Thừa Cựu thầm mắng một tiếng, chỉ có thể mặc cho thân thể mình chìm vào trong nước.

Nếu cậu thật sự là con sứa thì tốt rồi, nhưng cậu lại là hàng giả. Ngâm mấy tiếng trong nước, e là sẽ bị ngâm thành bệnh luôn đó.

Bỏ trốn hay tương kế tựu kế đây?

Yến Thừa Cựu không dám xác nhận Ngô Cố Triệu Hoành bọn họ có phải bị ngất thật hay không, nhưng cậu dám khẳng định, chắc chắn Nam Tĩnh sẽ không có vấn đề, mấy thứ nhỏ nhoi này không làm khó được một giao nhân như hắn.

Thôi, hay là trước xem một chút đi.

Yến Thừa Cựu im lặng ở trong rương nước, rương nước nhanh chóng bị bịt kín bằng một miếng vải đen, che đậy kín mít, ngược lại khiến Yến Thừa Cựu dễ dàng hành động. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Sau đó, rương nước liền chuyển động.