Thời điểm đẹp nhất để nói tiếng yêu không phải thời điểm chúng ta gần nhau, mà là thời điểm con tim chúng ta cùng chung nhịp đập.
Tôi nên bắt đầu như thế nào nhỉ? Bắt đầu bằng giây phút tôi gặp gỡ Joohyun chăng?
"Son Seungwan, mau dậy."
Một buổi sáng cuối tuần thời tiết se lạnh, đó nhất định sẽ là ngày tuyệt vời đối với kẻ thích ở nhà ngủ nướng như tôi, nếu như Kang Seulgi không đến và đập cửa bình bịch lúc vừa tròn bảy giờ đúng.
"Có chuyện gì thế?"
Trong trạng thái mơ mơ màng màng, tôi lười biếng mở cửa rồi nhập nhèm hé mắt nhìn cậu ấy. Mà Seulgi trái lại vô cùng vui vẻ lôi kéo tay tôi: "Mau đánh răng rửa mặt rồi thay đồ đi. Mình dẫn cậu ra ngoài giải trí."
"Ra ngoài giải trí?"
Tôi nghĩ con gấu ngốc đó đích thực đang nằm mơ giữa ban ngày rồi. Cuối tuần bảo tôi ra ngoài giải trí? Chi bằng cắt điện nhà tôi rồi bắt tôi sống trong bóng tối còn hơn.
Quen biết nhau ngần ấy năm. Seulgi đương nhiên hiểu rõ tính cách này của tôi, và đương nhiên cậu ấy cũng hiểu rõ cách để có thể khiến tôi quy hàng.
"Nếu cậu không đi, mình sẽ trừ tiền thưởng và nửa số lương của cậu trong vòng ba tháng."
"..."
Vậy đấy. Đó chính là cách cậu ấy thường xuyên dùng để ép một kẻ thích ru rú trong nhà như tôi ra đường thành công.
***
Tôi và Seulgi tới khu vui chơi giải trí. Lại chợt nhận ra lần cuối cùng cả hai tới nơi này hình như là vào năm cuối cao trung. Khi ấy ngồi trên tàu lượn siêu tốc, chúng tôi đều mang theo nỗi buồn do chuyện tình cảm và áp lực do chuyện học tập gây nên.
Seulgi từng nói: "Cứ chơi đi. Hãy hét thật lớn rồi giải tỏa mọi thứ. Cố lên Son Seungwan. Cố lên Kang Seulgi."
"Cậu nhớ chứ? Hôm ấy chúng ta đã mạnh dạn ngồi lên hàng ghế thứ nhất. Đó cũng là lần đầu tiên mình thấy cậu khóc." Hiện tại đây, cậu ấy vẫn đứng trước mặt tôi mỉm cười. Chỉ là tầm mắt sớm đã đặt về miền vô định nơi xa. "Mình tự nhủ rằng cậu hẳn phải đau lòng vì mối tình đầu ấy lắm. Nhưng Son Seungwan à, cậu đừng quên cậu còn có mình. Mình luôn sẵn sàng cùng cậu sẻ chia mọi thứ, cậu đừng tự chịu đựng một mình nữa. Được không?"
Năm tháng vô tình để lại trong chúng tôi hồi ức đã đóng thành lớp bụi dày. Song có điều... chớp mắt lại giống như mới chỉ là hôm qua.
Tôi lại khóc.
Lần này tôi không khóc vì chuyện tình cảm. Mà là khóc vì nghĩ tới tình bạn đáng trân quý của tôi.
Kang Seulgi, cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu vì đã xuất hiện và ở bên cạnh mình suốt ngần ấy năm.
Mua vé, xếp hàng, cuối cùng chúng tôi cũng được ngồi lên tàu lượn. Hôm nay bởi vì đông, cho nên cả hai đành phải ngồi ghế giữa.
Ban đầu tôi cũng không để ý quá nhiều về người bên cạnh mình. Cho đến khi tàu bắt đầu chạy, và cô ấy đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Chính là Joohyun đấy. Chúng tôi đã gặp nhau lần đầu trong hoàn cảnh này đấy.
Tàu chạy với tốc độ cực kì nhanh. Nàng mặc dù sợ song lại không hề la hét như những người khác. Chỉ có những giọt nước mắt bắt đầu trào ra rồi làm dính những sợi tóc mai lên khuôn mặt trắng ngần.
Tôi đã nghiêng đầu nhìn nàng một hồi lâu, cuối cùng run rủi thế nào, tôi bỗng đan bàn tay mình vào những ngón tay đang chới với trong lòng bàn tay mình ấy.
"Đừng sợ, hãy coi nó như một lần xả stress thôi." Tôi cố gắng thét lớn.
Tàu chạy thật nhanh và dừng lại tại bến. Nàng hiển nhiên vẫn chưa hết hoảng sợ, thủy chung cúi gằm mặt mím chặt môi.
"Seungwan, chúng ta đi thôi."
Seulgi hào hứng nhìn qua tôi. Đương nhiên rất nhanh cũng nhìn thấy hành động giữa tôi và nàng.
Chúng tôi bốn mắt trợn to trông nhau. Thẳng tới khi cô gái lạ mặt ấy buông tay tôi rồi nhẹ nhàng nói: "Thực xin lỗi."
"À... không sao đâu. Cô ổn chứ? Nhìn mặt cô trắng bệch cả rồi." Tôi có chút ngơ ngác thắc mắc. Bởi nếu đã sợ tới vậy còn chơi những trò thế này làm gì?
Cô gái lạ mặt Joohyun đôi mắt ầng ậng nước. Sau đó rời khỏi chỗ ngồi rồi nhanh chóng rời đi.
Hình như nàng tới đây một mình.
"Xinh quá."
Kang Seulgi đôi đồng tử tỏa sáng trông theo. Tôi dám thề nếu đèn pha ô tô mà ở đây, thì cậu ta cùng thứ đó chẳng khác biệt là mấy.
"Tự trọng chút đi." Xoay người ngược hướng với nàng, tôi phải dùng sức lôi kéo kẻ vẫn còn đang si mê đó tới quầy kem.
***
Bạn có tin vào duyên phận không?
Tôi đã không tin điều đó cho đến khi bản thân gặp nàng.
Bởi vì chưa đến ba giờ đồng hồ sau, một lần nữa tôi đã chạm mặt Joohyun trong rạp chiếu phim. Hệt như lúc nãy - nàng vẫn đang trong trạng thái một thân một mình.
Bộ phim mới ra kể về câu chuyện tình yêu vượt thời gian. Kiếp trước chàng trai nói yêu cô gái, song lại vì những lý do riêng mà không thể đoàn tụ. Và cho tới khi bệnh nặng ngã xuống, hắn đã thề rằng nếu có kiếp sau, hắn nhất định sẽ tìm và yêu nàng. Dù khi ấy nàng là người tốt hay xấu, hay có thế nào chăng nữa...
Con gấu ngơ ngồi bên trái tôi thỉnh thoảng len lén lau nước mắt vài lần. Còn Joohyun ngồi bên phải lệ quang sớm đã trượt khỏi khóe mi.
Ánh sáng nơi rạp chiếu làm lấp lánh những giọt lệ của nàng. Hình như phát hiện ra tôi đang nhìn, nàng nhẹ nhàng nâng tay lên lau khô chúng, sau đó cùng tôi bốn mắt chạm nhau.
"Cô nhận ra tôi chứ? Chúng ta thật có duyên." Tôi mỉm cười.
Joohyun gật đầu, và sau đó lại tiếp tục tập trung vào bộ phim.
Kì thực cái kết vốn đã nằm trong dự đoán của tôi. Một cái kết hạnh phúc và khẳng định rằng tình yêu chính là vĩnh cửu bất diệt.
Nực cười. Sự thật thì con người ta khi yêu luôn thề sống thề chết vì nhau, nhưng nhiều khi cuối cùng vẫn là hai ngả đôi bờ đấy thôi.
Đèn trong rạp được bật sáng. Bấy giờ nàng mới nhìn tôi rồi nói: "Lúc ở tàu lượn... cảm ơn cô."
Tôi chưa kịp trả lời thì Seulgi đã thích chí kinh ngạc: "Ô, mỹ nữ?"
Joohyun rất lịch sự khom lưng với cậu ấy. Sau đó nàng tiếp tục đặt tầm mắt tại tôi.
"Như vậy nếu không có gì khác... tôi xin phép đi trước." Nàng cầm túi xách đứng dậy.
Hệt như bị điện giật, tôi gấp rút đứng lên hô: "Chờ đã."
Mà họ Kang hiện tại đang hài lòng đứng sau tôi, dáng vẻ mười phần đều là xem kịch vui.