Bé Bỏng Của Em [Wenrene]

Chương 76: Gặp Người Đúng Lúc (1)

"Phải thật hạnh phúc nhé."

Tôi nhẹ nhàng hôn lên cái trán của người thường ngày mình vẫn dùng hành động đó để chào tạm biệt trước khi đi ngủ, trước khi đi làm, hay là khi muốn bày tỏ rằng tôi rất yêu em trước khoảnh khắc đôi môi của cả hai quấn lấy nhau.

Hôm nay trông em đẹp lắm. Chiếc khăn voan dài đi kèm vòng hoa đội đầu nho nhỏ. Bộ lễ phục được thiết kế tỉ mỉ khiến em trông chẳng khác nào thiên thần trong truyền thuyết.

À, thực ra thì em vẫn luôn là thiên thần đối với tôi mà.

"Em xin lỗi..." Em nghẹn ngào nắm lấy bàn tay tôi. Liên tục lặp lại câu: "Em xin lỗi, Seungwannie."

"Không sao, em không có lỗi gì hết." Tôi nâng tay lau đi những giọt nước mắt nóng hổi vừa rơi xuống đôi gò má của em. "Có trách thì hãy trách chị là phụ nữ, trách giới tính của chị, trách chị chẳng thể bảo vệ em. Là chị không cho em nổi cảm giác an toàn, không lo nổi tương lai tươi sáng cho em."

Chờ tôi nói hết câu, em càng khóc dữ dội hơn.

"Thương mến của chị, chị xin lỗi." Tôi mỉm cười. "Lát nữa chị nhất định sẽ chờ em tiến vào lễ đường cùng người đó, chứng kiến em thực hạnh phúc trong ngày trọng đại nhất cuộc đời rồi mới đi."

"Chị đừng như thế..." Em nức nở lắc đầu. "Chị đừng như thế, làm ơn."

Vậy em muốn tôi phải làm sao?

Cõi lòng thoáng chốc tràn đầy chua xót. Hiện tại nếu tôi khóc thì có giải quyết được vấn đề gì không? Tôi ở đây gào thét thì có giải quyết được vấn đề gì không?

Tôi sẽ không kể với em rằng ngày hôm qua người chồng chưa cưới nổi tiếng lịch lãm kiểu cách ấy của em đã tới tìm mình. Ồ, nói thế nào nhỉ? Anh ta chế nhạo cuộc tình đã tan vỡ chỉ vì giới tính của chúng tôi. Thấy tôi chẳng buồn phản ứng, anh ta liền tìm cách chế nhạo tôi.

Trò mèo.

"Anh thắng rồi." Chịu đựng cái mồm năm miệng mười của anh ta suốt nửa tiếng xong tôi mới nói. "Ngay từ đầu tôi vốn đã đấu không lại anh, bởi vì anh có cái thứ nhô ra ở bên dưới, còn tôi thì không."

Ngừng một lát, tôi lại khẽ cười bổ sung: "Cho nên hãy sống sao để xứng đáng với cái nhô ra đó của mình đi. Đừng tiếp tục đứng trước mặt tôi ba hoa, trông chẳng khác nào thằng đàn bà mặc váy cả."

Thế rồi trước khi anh ta nổi khùng, tôi đã nhanh trí hất cốc nước lạnh dùng kèm với cà phê đắng vào mặt anh ta, cốt để anh ta hạ hỏa cùng tỉnh táo lại một chút.

Son Seungwan tôi không phải mấy cô gái trẻ mới chớm hiểu sự đời. Tìm tôi gây phiền, đúng là chỉ có mấy kẻ muốn tự chuốc nhục hoặc quá rảnh rỗi mà thôi.

Cho nên tôi thực sự đã làm đúng với lời hứa của mình. Tôi ngồi tại vị trí gần cửa ra vào, làm một pho tượng sống nhìn em trong bộ váy cô dâu khoác tay cha tiến về phía lễ đường - nơi người đàn ông em gọi là chồng, người có thể cho em tương lai đang đứng chờ sẵn.

Vậy đấy, sự lựa chọn của em chính là kết hôn nam nữ - biện pháp bản thân em cho rằng vô cùng an toàn. Em đã không đủ dũng cảm để cùng tôi đối mặt với ánh mắt của người xung quanh, hay sự khó khăn đến từ phía gia đình. Mà trước đó em rõ ràng đã nói nhất định sẽ cùng tôi vượt qua.

Tôi đã trở về nhà sau khoảnh khắc chứng kiến hai người họ thân mật hôn lên môi nhau. Đương nhiên tiếng vỗ tay ủng hộ rất nhiều, đương nhiên họ ủng hộ cuộc hôn nhân vô cùng bình thường ấy.

Tôi bắt đầu dọn dẹp những món đồ có liên quan đến em. Dẫu sao hiện tại em cũng là người có gia đình rồi, tôi chẳng thể tiếp tục ôm mộng tưởng thay đổi mọi chuyện nữa. Cho dù tôi vẫn còn thương em, cho dù tôi vẫn còn muốn ôm em vào lòng.

Nhưng là... tôi tôn trọng quyết định của em. Vì thế nên tôi nhất định sẽ không độc địa đến mức trù ẻo em hôn nhân không hạnh phúc hoặc nay mai sẽ ly hôn. Tôi nhất định không bao giờ như vậy.

Những ngày tiếp theo, cuộc sống của tôi chẳng khác nào món mặn thiếu muối. Tôi biết mình chỉ đơn giản đang cố gắng hít thở để tiếp tục tồn tại, chứ sống nhưng chẳng còn nghĩa lý gì khác.

Tôi thừa nhận mình vẫn chưa quên được em. Ít nhất thì thời gian này chính là như vậy.

"Son Seungwan, làm ơn hãy tỉnh táo lại đi."

Hôm nay Seulgi đã tới tận nhà và giáng cho tôi một bạt tai thật mạnh. Cũng đúng, dù sao thân phận tôi chính là thư ký riêng của cậu ấy, mà hiện tại tôi lại xin nghỉ gần hai tuần rồi.

Seulgi đáng thương, có lẽ cậu ấy đã phải cố gắng rất nhiều khi chẳng ai rảnh để giúp cậu sắp xếp công việc.

Đánh tôi xong, Seulgi bỗng thở dài kéo tôi ôm vào lòng. Cậu ấy chậm rãi vỗ vỗ lưng tôi, như một người chị nhẹ nhàng an ủi: "Mình xin lỗi vì đã đánh cậu. Mình hiểu hoàn cảnh cậu bây giờ vô cùng khó khăn, có điều mình không bao giờ hy vọng cậu đối xử tệ bạc với bản thân thành cái dạng này. Seungwan à, chỉ là tình yêu thôi mà. Lần tan vỡ hiện tại càng chỉ là cánh cửa mở ra hạnh phúc của cậu về sau."

Đặt cằm lên vai cậu ấy, tôi cười buồn: "Mình đã mở ba cánh cửa rồi. Và mình biết rất rõ cánh cửa nào ban đầu cũng đều rất đẹp."

Thề non hẹn biển. Thực chất cũng chỉ là lời nói dỗ dành nhau trong lúc vui miệng mà thôi.

***

Năm tháng sau khi chia tay, tôi phần nào cũng đã nguôi ngoai nỗi đau về em. Chỉ là đôi khi trên đường đi làm, tôi sẽ bất chợt dừng lại trước quán bánh ngọt tại ngã tư - nơi trước đây chúng tôi vẫn thường xuyên ghé đến.

Kì thực thói quen luôn là một thứ gì đó vô cùng đáng sợ. Hơn nữa còn đối với kẻ luôn hết lòng thương yêu nhưng lại bị từ chối một cách phũ phàng như tôi.

Tôi đã trải qua ba lần đổ vỡ.

Tình đầu của tôi là một đàn anh khóa trên. Khi ấy tôi vẫn còn là thiếu nữ cao trung mơ mộng, cả ngày chỉ lén nhìn xuống sân bóng rổ nơi có anh cùng bạn bè tập luyện. Sau đó đại khái thì yêu nhau được hơn nửa năm, kết quả chúng tôi chia tay vì anh lên Đại học và tìm được cô gái thích hợp hơn theo lời của anh.

Được, tôi chấp nhận bỏ qua.

Mối tình kế tiếp của tôi là một cô gái đồng hương. Phải, tôi đã yêu một cô gái, bởi vì chẳng biết từ khi nào tôi luôn tự nhận định với bản thân rằng tình yêu giữa hai người con gái là một mối tình thật nhẹ nhàng và thật đẹp.

Nhưng kết quả, vẫn là đổ vỡ vì gia đình đôi bên phát hiện ra. Cha mẹ tôi thất vọng nhiều hơn là giận. Còn cha mẹ cậu ấy... hiển nhiên đã từng tìm tới tận nhà rồi thiếu chút nữa đã cầm dao gϊếŧ chết tôi.

Tôi chỉ biết nở nụ cười bất lực và hỏi họ rằng: "Yêu một người cùng giới tính tuy rằng đi ngược lại với định kiến xã hội, nhưng chẳng phải cha mẹ nào cũng mong con mình hạnh phúc ư?"

Nghe tôi chất vấn xong, cha mẹ cậu ấy chẳng những không động lòng. Trái lại còn trực tiếp chuẩn bị vé máy bay rồi thẳng tay tống cổ cậu ấy qua Mỹ.

Được, tôi chấp nhận tạm biệt mối tình thứ hai.

Và mối tình thứ ba chính là hiện tại. Nó cũng kết thúc bi thảm như những mối tình trước như vậy đấy.

Tôi thực sự cảm thấy chán nán rồi. Tôi quá sợ hãi khi đối mặt với những cơn đau do biệt ly gây ra.

Thật là tệ.

P.S: Hôm nay là mùng 8 tháng 3. Chúc các chị, các bạn, các em ngày càng xinh đẹp hạnh phúc. Và đặc biệt là ai ở ngoài bắc phải giữ gìn sức khỏe nha, thực sự lo lắng quá :((((((