Bé Bỏng Của Em [Wenrene]

Chương 78: Gặp Người Đúng Lúc (3)

Những trái tim đẹp nhất không phải là những trái tim đang sống. Mà là những trái tim đang sống để yêu thương.

Joohyun đã đồng ý đi cà phê cùng tôi khi chúng tôi sau chỉ chạm mặt nhau đúng hai lần.

Vào thời khắc mấu chốt ấy, Seulgi chẳng biết từ khi nào đã lén rời đi, thậm chí còn chừa lại chiếc chìa khóa xe và không gian riêng cho chúng tôi.

Được rồi, cậu ấy chính là người bạn tuyệt vời nhất trên thế giới này.

Thoạt nhìn qua trông Joohyun có vẻ xa cách. Nếu không phải tôi từng chứng kiến nàng khóc trên tàu lượn siêu tốc cùng trong rạp phim, thì tôi chắc chắn đã nghĩ nàng là một cô nàng kiêu ngạo chảnh chọe.

Tôi quyết định đưa nàng tới quán cà phê của một người quen. Là Yerirm - cô bé học dưới tôi vài khóa ở trường Đại học, và đương nhiên cũng từng chứng kiến tình yêu oanh oanh liệt liệt giữa tôi và em.

"Ồ, chị Seungwan, đây là...?" Em vừa hỏi tôi vừa nháy mắt qua nàng.

"Bạn chị." Tôi cầm menu lên đưa cho nàng xem. "Cô muốn uống gì?"

"Tôi uống latte dâu."

Nàng vừa nói dứt lời, cả tôi và Yerim đều không hẹn mà nhìn nhau. Khuôn mặt em khi ấy tràn đầy vẻ thắc mắc, hệt như sở thích của Joohyun chính là do tôi cố tình tìm kiếm để trở thành người thay thế vậy.

"Không phải như em đang nghĩ đâu." Tôi nhíu mày, thuận tiện di rời sự chú ý của em ấy. "Chị vẫn uống như thường nhé."

"Ok ok, con người chung thủy." Yerim không quên châm biếm tôi một câu trước khi em ấy trở lại quầy pha chế.

Hiện tại tôi mới bắt đầu cảm thấy ngại...

"Thực xin lỗi vì mời cô đi uống cà phê đường đột như vậy." Tôi nói.

Trên khuôn mặt nhìn khó gần của nàng dần hiện hữu nét cười. Nàng trả lời tôi rằng: "Không sao, dù gì quyền quyết định vẫn nằm ở phía tôi mà. Tôi cũng đã đồng ý đi cùng cô."

"Tôi là Son Seungwan - nhà văn."

Nói tới đây, tôi chợt thấy đôi mắt nàng mở to.

"Tôi là Bae Joohyun - biên tập viên của nhà xuất bản X. Bút danh của cô là WS phải không?"

Ồ, vậy ra chúng tôi đúng là có duyên.

"Đúng vậy." Tôi vui mừng thốt lên. "Tôi là cộng tác viên của nhà xuất bản X."

"Tôi biết." Joohyun chống cằm, người hơi đổ về phía trước. "Cô làm việc với chúng tôi hơn bốn năm rồi, đúng chứ?"

Dung mạo xinh đẹp của nàng quả thực vô cùng dễ dàng tạo áp lực với đối phương, chẳng thế mà đồng nghiệp của nàng từng đau lòng tủi thân vì cảm thấy mất trắng tự tin khi lần đầu tiên gặp nàng (đó là về sau tôi được nghe em ấy kể lại).

"Tôi đặc biệt thích tác phẩm của cô, đặc biệt là cuốn Em Và Thời Gian." Nàng đột nhiên lên tiếng. "Tôi đã rất ngưỡng mộ vì cô có một tình yêu tuyệt đẹp với bạn gái thời đại học. Hiện tại hai người vẫn tiếp tục ngọt ngào như thế chứ?"

Trước câu hỏi vô tình của nàng, tôi dần rơi vào trầm mặc.

Kì thực cuốn tự truyện Em Và Thời Gian của tôi có đề cập đến tình yêu đồng tính. Ban đầu khi gửi bản thảo về cho nhà xuất bản, tôi cũng không ôm ấp quá nhiều hy vọng rằng nó sẽ được đến tay người đọc. Bởi dẫu sao xuất bản một cuốn sách về tình yêu giữa hai người con gái giữa xã hội tương đối bảo thủ này là một điều phi thường khó khăn.

Ấy thế nhưng gần một tháng sau khi bản thảo gửi đi, phía sản xuất bỗng liên lạc với tôi và nói rằng họ đã bàn bạc với nhau và quyết định mang Em Và Thời Gian in thành sách. Đương nhiên không cần đổi một trong hai nhân vật thành nam.

Phải nói khi đó tôi đã vui mừng thế nào. Tôi ôm chầm lấy em giữa nhà rồi liên tục hôn em, lòng càng yêu em hơn bao giờ hết.

Chà, cuối cùng chúng tôi vẫn đường ai nấy đi.

Dường như nhận ra biểu hiện khác thường của tôi, Joohyun cũng lặng im với dòng suy nghĩ của riêng mình.

"Chúng tôi chia tay rồi." Tôi rời tầm mắt qua nàng.

"Tôi xin lỗi..." Nàng thoáng sửng sốt rồi đáp.

"À không, không phải lỗi của cô."

Sau đó chúng tôi bắt đầu im lặng.

Tôi phát hiện mình và Joohyun có khá nhiều điểm tương đồng, ví như nàng rất hay ngồi ngẩn người rồi tự biên tự diễn với suy nghĩ của bản thân. Và đương nhiên tôi cũng vậy.

Chung quy lại cả tôi và nàng đều là những kẻ mộng mơ. Những kẻ thường xuyên ôm lý tưởng hoàn hảo về hạnh phúc, nhưng kết cục đổi lại đều chỉ toàn đau thương.

Latte dâu của Joohyun và cà phê đen của tôi đều đã được mang lên, cô chủ nhỏ Kim Yerim thậm chí còn hào phóng tặng chúng tôi một chiếc bánh ngọt.

Trước khi đi, em lặng lẽ vỗ vai ra dấu cho tôi. Sau đó mỉm cười nói: "Em hy vọng chị sẽ sớm tìm được hạnh phúc, cố lên nhé tiền bối Son Seungwan."

Và thế là bỏ qua mọi cảm giác ngượng ngùng xa cách, tôi đánh bạo tìm chủ đề rồi cùng nàng trao đổi. Thật may mắn vì chúng tôi đều là những người có duyên với văn học, cho nên cũng không quá khó để cả hai hòa nhập cùng nhau.

Mãi tới khi khách trong quán đã vãn gần hết, bấy giờ Joohyun mới nhìn đồng hồ rồi mỉm cười nói với tôi: "Cũng đã muộn rồi, hôm nay cảm ơn cô nhiều lắm."

"Cũng... cũng không có gì..." Tôi bất giác đỏ mặt.

Im lặng một lúc, nàng bỗng lên tiếng đưa ra lời đề nghị: "Chúng ta trao đổi số điện thoại đi. Lần tới nếu có dịp tôi sẽ mời cô."

"Được sao?" Tôi đương nhiên có thể cảm nhận rõ hai mắt mình khi ấy đã vô cùng thiếu tiền đồ mà tỏa sáng.

Joohyun bật cười đáp: "Được chứ sao."

Và thế là sau lần đầu tiên hẹn hò, tôi đã có trong tay số điện thoại của người đẹp. Và đặc sắc hơn cả, là chiếc bánh ngọt mà Yerim tặng chúng tôi đã được hai người chúng tôi cùng nhau ăn hết.

***

Tôi nghĩ do Nguyệt Lão miệt mài se duyên nên Joohyun đã chính thức trở thành bạn gái của tôi vào nửa tháng sau đó. Khá nhanh so với tiến độ tìm hiểu của một cặp đôi bình thường nhỉ?

Tôi đã hỏi nàng rằng vì sao lại đồng ý lời tỏ tình của tôi? Nàng liền hôn lên má tôi và đáp: "Bởi vì chị yêu em."

Nàng biết rõ quá khứ của tôi, cũng biết trước khi chúng tôi gặp nhau, tôi đã yêu em nhiều như thế nào. Tuy nhiên đó không phải lý do khiến nàng sinh lòng ghen tỵ hay chán nản. Bởi nàng tự tin hạnh phúc nàng mang đến cho tôi lớn hơn nhiều so với cô gái đó (nàng đã khẳng định với tôi như thế khi tìm được bức ảnh chụp tôi và em, nàng sợ tôi vẫn chưa quên được em do dẫu sao đó cũng là ảnh người cũ).

Tôi thực sự rất biết ơn Joohyun, biết ơn vô cùng.

Có một ngày tôi tìm cách dò hỏi lý do gì mà lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau nàng lại khóc?

Nàng nói với tôi rằng: "Chị cũng như em, thất tình. Người cũ bỏ đi lấy vợ."

"Chị..."

"Đúng vậy. Trước khi yêu em, chị là gái thẳng."

Vậy là tốc độ bẻ cong đối phương của tôi đúng là quá nhanh.

Được rồi, tôi thề tôi sẽ không kinh sợ và nói với các bạn rằng tôi với Joohyun có duyên tới mức bạn trai cũ của nàng là chồng bạn gái cũ của tôi đâu.

Khốn thật chứ. Hai kẻ đó cắm cho chúng tôi hai cặp sừng.

"Cho nên Joohyun à." Tôi ôm nàng vào lòng. "Chúng mình phải sống thật hạnh phúc, tốt nhất là hạnh phúc tới nỗi để người cũ của chị tức nổ đom đóm mắt vì đã phản bội chị đi."

"Không, chị đồng ý yêu em không phải để trả thù." Nàng mỉm cười. "Trước khi đưa ra quyết định chị cũng phải đấu tranh rất nhiều. Dù sao cả chị và em đều là phụ nữ, mối tình này đương nhiên khó khăn hơn gấp vạn lần so với nam nữ thông thường. Vả lại chị rung động vì em, chỉ đơn giản là do em mang tới cho chị cảm giác ấm áp an toàn khác hẳn người đó."

***

Seulgi nói đúng. Tôi chẳng cần phải cả ngày trầm mình trong cơn đau quá khứ do em tạo thành. Bởi rốt cuộc tôi cũng tìm được cánh cửa của riêng mình. Cánh cửa ấy chính là Joohyun, là người phụ nữ tuyệt vời sẵn sàng bỏ qua mọi rào cản xã hội để đến bên tôi, từ nay về sau sẽ cùng tôi vượt qua năm tháng.

Sau nhiều lần đi qua tan vỡ, những tưởng rằng hạnh phúc sẽ vĩnh viễn chẳng thuộc về riêng mình. Nhưng thực ra không sớm thì muộn, không gấp cũng không chậm. Vào một ngày đặc biệt nào đó, bạn sẽ gặp được nửa đời kia của cuộc đời...

Tin tôi đi, đừng quá tuyệt vọng bởi những tổn thương trong chuyện tình cảm. Ai biết đâu khi bạn đang ở đây và khóc, thì nửa kia của bạn đang ở phương trời nào đó miệt mài tìm kiếm bạn?

Giữa biển người rộng lớn, giữa thế gian rộng lớn, mỗi một trái tim đều sẽ tìm được cho mình một trái tim.

- Toàn Văn Hoàn -