Kiên nhẫn chờ tới nửa đêm, Wendy để Seulgi tới gara chuẩn bị xe trước. Còn bản thân cầm theo sợi dây thừng, từng bước chậm rãi tiến về phía nơi Borges đang giam giữ Irene.
Cô biết hiện tại hắn chắc chắn sẽ để Thomas canh giữ. Bởi quen biết nhiều năm như vậy, bản tính ích kỷ của ông ta, cô là người nắm rõ hơn ai hết.
Quả nhiên đúng như dự đoán. Thomas hiện tại đang đứng trước tủ kính. Vô cùng cẩn trọng nhìn ngắm mỹ nhân ngư.
Wendy đem đá gài vào đầu nỏ. Cuối cùng vô cùng chuẩn xác đem nó nã thẳng vào vai hắn.
Thomas bị choáng, theo bản năng ngơ ngác quay lại nhìn.
Hít sâu một hơi, cô nâng nỏ lên, lần thứ hai bắn vào mắt hắn.
"A..." Thomas rít lên một tiếng đau đớn, dường như lực đạo mạnh bạo ban nãy đã khiến đôi mắt hắn bị tổn thương.
Trong màn đêm, Wendy mơ hồ trông thấy máu tươi theo đường tuyến lệ chảy ra ngoài.
Nhân lúc Thomas vẫn còn vùng vẫy trong đau đớn. Cô lao mình về phía trước, rút con dao bấm bên hông rồi vung lên. Đâm xuống ngực trái của hắn.
"Xin lỗi."
Thomas kinh hoàng kêu vài tiếng trong cổ họng. Sau đó đau đớn giãy giụa rồi trút hơi thở cuối cùng.
Wendy cũng không rõ bản thân lấy động lực từ đâu mà có thể tàn nhẫn tới mức ấy. Nhưng hình như ý niệm duy nhất trong đầu cô khi đó, chỉ là có thể thành công cứu được Irene.
Hướng camera an ninh mà phá bỏ. Cô hiểu rằng chính mình phải hành động thật nhanh, trước khi Borges xuất hiện.
"Irene."
Chạy về phía tủ kính, cô vươn tay đập đập vài cái. Ấy thế nhưng nàng không tỉnh lại.
"Irene." Wendy kiên nhẫn gọi lần thứ hai.
"Nàng sẽ không tỉnh đâu."
Thanh âm quen thuộc khiến trái tim cô chùng xuống.
Chết tiệt!
Run run siết chặt nỏ trong tay, Wendy gằn lên thành tiếng.
"Borges, ông đã làm gì nàng?"
Borges chậm rãi bước lại gần, với nụ cười hơi nhếch lên đầy châm chọc, ông đáp:
"Chỉ đơn giản thả vào trong nước vài viên thuốc mê rồi lấy máu của nàng thôi. Không sao."
"Đáng lẽ tôi nên tránh khỏi ông sớm hơn." Cô trầm giọng cảm thán.
"Em biết máu của nhân ngư có thể cầm máu không Wendy?" Borges đương nhiên không dễ dàng từ bỏ. "Nếu như dùng máu của nàng để kinh doanh, chúng ta chắc chắn sẽ lời to."
"KHÔNG - BAO - GIỜ." Wendy quát. "Hãy để chúng tôi đi, ngay lập tức."
"Em đang đùa sao?" Ông phá lên cười. "Wendy, đây là sự thật trong giấc mơ đấy."
Cô nghiến răng, bỗng dốc toàn lực đẩy mạnh bể kính khiến nó rơi xuống đất. Và đương nhiên Borges không thể nào ngờ đứa trẻ nhỏ bé luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh mình ngần ấy năm lại sở hữu sức mạnh khủng khϊếp tới vậy.
"Em càng lúc càng không chịu nghe lời."
Từ bên hông rút khẩu súng lục màu đen, ông chĩa về phía cô. Khuôn mặt chẳng biết từ khi nào đã chẳng còn hiện hữu nét cười.
Mà Wendy cũng không buồn quan tâm. Cô nhẹ nhàng đón lấy Irene, tránh để nàng ngã vào mảnh vỡ do bể kính để lại.
"Irene... tôi biết cô nghe thấy tôi... làm ơn hãy tỉnh dậy..." Cô cúi đầu, ở bên tai nàng khẩn khoản cầu xin.
"Wendy, tôi khuyên em nên biết điều một chút. Em đã đi quá xa rồi." Vừa 'tốt bụng' nhắc nhở vừa nhìn thi thể dính đầy máu của Thomas, Borges nhún vai.
"Ông biết tôi sẽ không dừng lại chuyện này. Trừ khi ông trả nàng về đại dương."
Thời điểm Wendy dứt câu, tiếng súng nổ liền vang lên khắp căn phòng.
"Phát súng thứ nhất, tôi vẫn là khuyên em nên ngoan ngoãn làm một nhà nghiên cứu sinh vật biển, trước khi tôi gϊếŧ em."
Cô khẽ cười. Ban đầu tiếng cười chỉ rung rung trong cổ họng, tuy nhiên càng lúc càng trở nên mãnh liệt. Cuối cùng vô cùng quỷ dị thê lương.
"Borges... nàng chưa bao giờ có ý định làm hại chúng ta. Chỉ có con người chúng ta năm lần bảy lượt cự tuyệt đường sống của nàng."
Giọt nước mặn chát trượt dần từ hốc mắt. Hình như đã lâu lắm rồi, Wendy chưa từng khóc vì ai.
Bầu không khí nặng nề chậm chạp trôi qua, thẳng tới khi cánh tay trắng nõn chậm rãi nâng lên, nhẹ nhàng giúp cô lau đi từng giọt.
"Wendy..." Nàng mấp máy môi gọi cô.
Không ổn rồi - suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu thì Borges đã nổ súng.
Wendy lập tức liều mạng ôm lấy nàng lăn qua một bên. Ấy thế nhưng viên đạn tuyệt tình vẫn sượt qua bắp chân cô - tạo thành vết thương kéo dài.
"Nhân ngư..." Borges giống hệt kẻ điên lao tới. Ông quan sát Irene - mỹ nhân ngư đang được Wendy dốc sức che chở. "Rốt cuộc ta cũng đợi được thời điểm này."
Nòng súng một lần nữa chĩa thẳng vào đầu cô, Borges lạnh lùng nói:
"Nếu đã không ủng hộ, chi bằng hãy chết sớm một chút, tránh làm con chó cản đường."
Wendy âm thầm phỉ báng. Chết ư? Cô không sợ. Cô chỉ sợ sau khi mình chết rồi, sẽ không còn ai giúp nàng rời khỏi đây.
Chờ đã...
Seulgi...
Suy nghĩ vừa dứt, tiếng động lớn một lần nữa vang lên, kèm theo làn khói trắng dày đặc mờ mắt.
"ĐỨNG DẬY THEO MÌNH, MAU."
Nhanh chóng xốc lại tinh thần, cô nâng Irene lên vai, nắm chặt lấy tay của chủ nhân giọng nói quen thuộc. Cùng cậu lao khỏi phòng thí nghiệm.
Đoàng...
Bên hông bỗng nhói đau. Cơn đau ấy còn kinh khủng hơn cơn đau ở bắp chân. Bởi nó khiến cô loạng choạng muốn ngã.
"Nói Irene hát đi. Cậu kể giọng hát của nàng có thể thôi miên mọi thứ mà." Seulgi biết người bạn thân đã trúng đạn. Cho nên cậu tức giận gào thật lớn.
"Cậu điên à? Nàng vừa tỉnh dậy sau khi bị Borges bơm thuốc mê vào nước. Nàng không còn sức."
Irene lẳng lặng gục trên vai cô, bàn tay nhỏ bé của nàng siết lấy cô thêm chặt.
"Irene, tin tôi. Chúng ta nhất định sẽ an toàn."
Mặc kệ máu tươi đã nhuốm đỏ áo ngoài cùng đuôi cá của nàng, cô cùng Seulgi men theo đường tắt chạy tới nơi đã định sẵn. Sau khi khởi động xe, nhìn Borges thấp thoáng ở phía sau, cậu nhanh chóng đạp chân ga lao vυ't thật nhanh.
"Có... có nước không?" Wendy trên trán đã túa ra mồ hôi lạnh.
"Có." Seulgi vô cùng tốc độ ném vài chai nước về phía sau.
Cẩn thận đón lấy rồi mở nắp đưa cho nàng, cô không quên thúc giục:
"Mau uống đi, nếu không cô nhất định sẽ chết."
Irene vô cùng ngoan ngoãn tiếp nước, sau đó đôi môi tái nhợt của nàng rốt cuộc cũng dần đỏ trở lại.
"Wendy... em vẫn ổn phải không?" Nàng cúi đầu nhìn vết thương bên hông cô. Thanh âm mơ hồ nghèn nghẹn.
"Đừng lo. Tôi nhất định sẽ trụ tới khi nào cô an toàn về với đại dương."
Irene nhíu mày tỏ ý không đồng tình.
Đoạn, nàng hướng cổ tay cắn mạnh một cái, khiến chất lỏng không màu từng đợt rỉ ra ngoài.
Máu của nhân ngư...
Thời điểm cô phát hiện đã quá muộn. Bởi nàng kiên quyết đem cổ tay của mình ấn vào vết thương của cô.
"Em không được chết... chị sẽ không để em chết..." Nàng lẩm bẩm.
"Tiêu rồi."
Sau tiếng thét của Seulgi, chiếc xe bỗng rung lắc dữ dội.
"Wendy, Borges vừa bắn thủng lốp xe." Cậu nói. "Bên cạnh sườn núi này là biển, bây giờ mình sẽ cố gắng tiến gần về phía đó. Cậu mau đưa Irene đi đi."
Ngoảnh lại nhìn chiếc xe càng lúc càng tiến gần. Cô nghiến răng, nén đau mở cửa xe, chờ khi chiếc xe chậm lại liền lao ra ngoài.
Thế nhưng Borges đã tính toán đúng.
Hắn tiếp tục nổ súng - nhắm thẳng vào cô.
"KHÔNG..."
***
Mọi thứ diễn ra quá nhanh...
Wendy cảm thấy cơ thể mình kịch liệt đau đớn...
Bên tai mơ hồ chỉ còn tồn tại thanh âm tan nát của Seulgi...
Và tiếng gió...
À... còn cả Irene, người vẫn luôn ôm chặt cô.
"Theo chị, chị nhất định sẽ không để em chết."
- Toàn Văn Hoàn -
Ngày đăng: 25.11.2019