Bé Bỏng Của Em [Wenrene]

Chương 57: Nàng Đến Từ Đại Dương (6)

Khi Wendy tỉnh lại thì mọi chuyện đã không thể vãn hồi.

Nhìn 'vật nghiên cứu' không chút động tĩnh nằm trong bể nước. Giờ phút này, cô chỉ hận không thể đưa nàng trốn khỏi nơi đây.

"Từ khi nào...?" Cúi thấp đầu hỏi Seulgi, thanh âm cô khẽ run lên.

"Ngay trong đêm giáo sư vứt cậu xuống biển." Cậu thở dài. "Chỉ khoảng mười lăm phút sau, cô ấy xuất hiện."

"Chết tiệt..." Wendy rít qua cổ họng. "Mình không thể để Irene bị đưa về viện nghiên cứu. Seul... mình không thể..."

Trước khi nàng bị đưa tới trụ sở tại Canada, cô chắc chắn phải lên kế hoạch trả nàng lại thiên nhiên.

Vươn tay áp lên mặt kính lạnh buốt, cô khẽ gọi: "Irene."

Hàng mi dài nhẹ run rồi hé mở. Thời điểm trông thấy cô, nàng nhanh chóng nở nụ cười:

"Wendy."

"Cô có bị đau không? Có bị thương ở đâu không?" Kì thực Seulgi đã năm lần bảy lượt giải thích rằng giáo sư Borges vẫn chưa làm gì Irene cả. Tuy nhiên Wendy vẫn cảm thấy không tin.

Bởi vậy cô phải nghiệm chứng qua chính bản thân nàng.

Irene mở to mắt nhìn, sau đó lắc đầu.

"Wendy... không sao chứ?" Nàng hỏi.

Nghe tới đây, cô đau lòng.

Đáng lẽ nàng không nên hy sinh vì cô như vậy.

"Tôi không sao."

Kẻ bị sao mới là cô đó.

Bốn mắt quấn quít lấy nhau, thẳng tới khi Seulgi kéo tay cô cảnh cáo: "Giáo sư sắp vào", cô mới nhỏ giọng nói với nàng.

"Nghe lời tôi, hiện tại cô hãy tiếp tục giả bộ bất tỉnh. Cho tôi hết đêm nay... hết đêm nay để tôi có thể nghĩ ra kế sách vẹn toàn nhất."

Mặc dù vẫn chưa hình dung được Wendy ý mà muốn nói gì, song nàng vẫn ngoan ngoan gật đầu đáp ứng.

"Được."

"Ừ, chờ tôi. Tôi nhất định sẽ tận tay đưa cô về nhà."

Wendy xoay người rời đi, bỏ lại Irene lẳng lặng trông theo bóng lưng cô. Thẳng tới khi cô sắp khuất sau cánh cửa, nàng mới nhỏ giọng nài nỉ:

"Wendy... xin đừng bỏ tôi một mình."

Dần thả chậm cước bộ. Bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của Seulgi, cô kiên định gật đầu:

"Irene, tôi hứa. Lần này tôi nhất định sẽ không để cô một mình."

***

Borges say mê nhìn mỹ nhân ngư đang an tĩnh ngủ say. Từ lúc bắt nàng về tới giờ, nàng vẫn chưa tỉnh.

Ông đang chờ tàu của viện nghiên cứu đặc biệt gửi đến để có thể hộ tống loài sinh vật đại dương chỉ có trong truyện cổ tích này an toàn trở về.

Nhất định không thể để xảy ra sơ xót.

"Giáo sư, chúng ta có nên nghĩ cách để khiến nó tỉnh lại không? Em thực sự rất muốn đem nó xé ra thật nhiều mảnh để nghiên cứu."

Thomas xoa xoa cái cằm lún phún râu, ánh mắt sáng rực thể hiện rằng bản thân đang vô cùng hào hứng trông đợi.

"Cứ từ từ, bây giờ nhân ngư đang ở trong tay chúng ta. Không vội."

Borges khẽ cười, đầu ngón tay miết trên tấm kính lạnh buốt. Mà bên trong, là khuôn mặt hoàn hảo của Irene.

Sở dĩ lúc nãy Wendy cấm nàng không được tỉnh dậy. Bởi vì cô nghe Seulgi kể thời điểm cứu cô, nàng bị sốc điện tới mức ngất đi, cho nên Borges chưa có cơ hội nhìn ngắm đôi mắt đặc biệt của nàng.

Với độ hiểu biết của bản thân đối với nhóm nghiên cứu này. Kết luận cô đưa ra chính là nếu như để lão già Borges thực sự thấy, thì chắc chắn đôi mắt nàng sẽ là thứ bị lấy đi đầu tiên.

May mắn thay, Irene cũng rất nghe lời.

Trong suốt quá trình chờ đợi Wendy, nàng chỉ dùng tai để cảm nhận và phỏng đoán.

***

"Seulgi, mình cần cậu."

Wendy gần như quỳ xuống dưới chân người bạn đồng niên để cầu xin.

"Mình..." Seulgi thoáng do dự.

"Mình biết nhân ngư chính là mục tiêu cuối cùng mà chúng ta vẫn luôn hướng tới. Thế nhưng kể từ sau ngày gặp Irene, mình đã ngộ được một điều rằng: đó chính là mình không nên tham gia cuộc thí nghiệm này. Cậu biết vì sao không? Vì nhân ngư đối xử với con người rất tốt, họ vốn dĩ chưa bao giờ muốn làm tổn hại chúng ta. Vac việc Irene gϊếŧ Jacob ngày đó, là bởi vì nàng cảm thấy anh ấy đe dọa đến nàng."

"Seul... tỉnh táo lại đi. Con người vốn tham lam và độc ác, nhưng hãy chứng tỏ rằng chúng ta không phải như thế. Đưa Irene về với thiên nhiên, sau đó rời khỏi viện nghiên cứu. Cậu sẽ cùng Joy hẹn hò, còn mình sẽ được sống một cuộc đời an nhàn, và đặc biệt là mình không hối hận mỗi khi mình nghĩ tới nàng ấy."

Quen biết đã lâu, đây là lần đầu tiên Seulgi tận mắt chứng kiến Wendy nói nhiều như vậy.

"Được. Mình đồng ý giúp cậu."

Nhìn đồng hồ treo tường. Hai người ngầm hiểu bản thân còn 6 tiếng để lên kế hoạch và hành động trước khi tàu tới.

***

Nơi Irene bị nhốt là tầng hầm của căn biệt thự mà Borges đã mạnh tay vung tiền để mua. Nó cách bờ biển khá xa, và đương nhiên sẽ rất khó khăn nếu như cô cùng Seulgi không tính toán thật tỉ mỉ chi tiết.

Trải tấm bản đồ thành phố và bản phác họa lối đi khu biệt thự lên bàn. Wendy chỉ vào cửa sau.

"Sau khi xử lý Borges và Thomas xong, cậu hãy tới gara lấy xe và chờ mình ở đây. Mình sẽ cố gắng đưa Irene tới nhanh nhất có thể."

"Wendy... cậu đừng quên Borges đã lắp rất nhiều camera an ninh."

"Mình vẫn còn thứ này."

Từ bên hông rút ra chiếc nỏ cùng một túi sỏi. Cô khẽ nở nụ cười: "Tuy công dụng không mạnh như súng. Song nó lại là thứ đồ vô cùng cần thiết trong cuộc chiến sống còn lần này."

"Mình hiểu rồi. Mình sẽ làm theo phân phó của cậu."

"Cảm ơn cậu. Seul."

"Đừng cảm ơn, cũng đừng bao giờ quên rằng dù bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, mình nhất định cũng sẽ tình nguyện đứng về phía cậu."

"Mình yêu cậu, giờ thì chúng ta hãy bắt đầu nào."

"Tạ ơn Chúa, chúng ta nên cảm thấy may mắn vì ngoại trừ chúng ta, cả biệt thự này chỉ gồm có Borges và Thomas."

"Ừ, thật may mắn vì bản tính ích kỉ muốn giữ bí mật cho bản thân của lão già Borges, cho nên lão mới không tiết lộ ra bên ngoài để mời thêm những người khác tới giúp đỡ. Mẹ kiếp."

Ngày đăng: 17.11.2019