Wendy đã từng nghiên cứu qua rất nhiều dị bản về nhân ngư.
Kì thực, nhân ngư không hề tốt đẹp giống như trong chuyện cổ tích. Bởi dẫu sao một nửa của họ cũng là động vật.
Nhưng đối với Irene... cô có nằm mơ cũng không thể ngờ nàng lại tàn nhẫn tới vậy. Rõ ràng bề ngoài thánh thiện, thánh thiện tới mức cô đã coi nàng là tín ngưỡng, là tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế gian.
"Wendy..." Irene vẫn ngơ ngác nhìn cô.
Nàng tự hỏi bản thân đã làm gì sai? Rõ ràng sinh vật kia cố ý muốn làm hại nàng. Nàng chỉ là tự vệ và bảo vệ Wendy.
"Xin lỗi. Thực xin lỗi, Irene."
Wendy nắm lấy bàn tay nhỏ vẫn dính lại chút máu tươi. Đoạn, cô nhanh chóng đẩy nàng về phía đại dương xa thẳm.
"Xin lỗi vì đã quấy nhiễu tới nhân ngư. Nhưng tôi xin cô từ nay về sau đừng xuất hiện nữa. Cô đã gϊếŧ người rồi... cô đã gϊếŧ đồng nghiệp của tôi rồi."
Dùng dằng chừng ba phút. Thời điểm Irene lặng đi khi trông thấy khuôn mặt lạnh lùng của người đối diện. Khóe mi nàng mơ hồ ẩm ướt, cuối cùng nhanh chóng hòa mình vào đại dương xanh.
Chỉ còn lại Wendy. Cúi đầu nhìn cái xác của Jacob. Cô nghiến răng rút con dao găm bên hông ra, dứt khoát tự đâm vào đùi mình.
Lảo đảo ngã khuỵu xuống nước, cô biết chỉ còn cách này. Chỉ còn cách duy nhất này mới có thể bao che cho sự xuất hiện của Irene.
***
"A...a..."
Kinh hoàng thét lớn một tiếng. Kang Seulgi gần như điên cuồng lao về phía Wendy cùng cái xác bị xé rách bị sóng đánh dạt vào bờ.
"Wen... Wen... đây là cái gì? Đây là cái gì vậy....?" Thanh âm cậu run lên.
"Tụi mình gặp phải cá mập..." Cô vừa nghẹn ngào trả lời vừa âm thầm không hiểu bản thân lấy cảm hứng từ đâu mà có thể ngồi khóc ngon lành.
Thẳng tới khi giáo sư Borges và Thomas trở lại, mọi chuyện mới chính thức trở nên khó giải quyết.
"Cá mập? Em chắc chứ?" Ông hỏi.
Wendy tiếp tục khóc thành tiếng: "Là... là Jacob đã đẩy em vào... Anh ấy đã hy sinh bản thân để cứu em..."
"Giáo sư. Em biết chuyện này xảy đến khá đột ngột, nhưng hiện tại Wendy cũng đang bị thương. Em nghĩ chúng ta cứ để cậu ấy lên thuyền đã rồi tính tiếp." Seulgi lo lắng khuyên giải.
Hít sâu một hơi, giáo sư Borges âm trầm mở lời: "Vậy em hãy đưa Wendy đi trị thương trước. Về phần thi thể của Jacob... hiện tại tôi sẽ cùng Thomas xử lý."
Lần cuối cùng đành lòng ngoảnh đầu nhìn thi thể đã bị xé làm đôi. Wendy hơi khép mi, cố gắng ngăn cơn buồn nôn và sống lưng đang dần trở nên lạnh buốt rời xa.
"Wen... rốt cuộc giữa cậu và Jacob đã xảy ra chuyện gì?"
Cầm dụng cụ y tế trong tay, Seulgi ánh mắt tràn ngập lo lắng.
"Mình đã nói rồi mà. Tụi mình gặp phải cá mập. Jacob vì cứu mình nên đã đẩy mình vào gần bờ, còn bản thân... làm mồi cho cá..."
Chính cô cũng không hiểu lý do vì sao mình lại năm lần bảy lượt bao che sự xuất hiện của Irene. Mặc dù nàng là mục tiêu mà cả nhóm nghiên cứu của cô đang hướng tới.
Chỉ cần bắt được và đem nàng về viện nghiên cứu. Kết quả thu được... chắc chắn sẽ là nằm mơ cũng không thể tin được.
Nhưng hiện tại, đó không còn là chuyện khiến cô bận lòng nữa.
"Trời ạ. Miệng vết thương sâu lắm đấy." Seulgi nhăn mày. "Nhưng hình như không phải do hàm cá mập gây ra."
"Ừ, lúc nãy khi Jacob đẩy mình ngã xuống, chẳng may bị lưỡi dao ghim vào." Wendy tiếp tục nói dối không chớp mắt.
Không. Cô nhất định sẽ không giao Irene cho bọn họ. Lúc nãy trông thấy biểu cảm của anh cũng đã đủ khiến cô hiểu rằng họ chắc chắn sẽ làm những gì nếu bắt được nàng rồi.
***
Những tưởng mọi chuyện cứ như vậy mà chìm vào quên lãng. Thật không ngờ buổi sáng ngày thứ tư sau khi Jacob chết, giáo sư Borges trực tiếp tới tìm cô.
"Wen. Em nên giải thích rõ ràng với thầy chuyện này." Ông nói.
Wendy trầm mặc ngồi trước bàn gấp nhỏ. Cố gắng che giấu nỗi bất an đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng.
"Thầy... muốn hỏi điều gì...?"
"Về nó." Giáo sư Borges đáp sấp tài liệu xuống trước mặt cô. Bên trong còn có túi trong suốt đựng mẫu vật.
Là vảy tím trên đuôi Irene.
Sống lưng cô dần trở nên lạnh buốt.
"Wendy... thứ này thuộc về nhân ngư phải không?" Thanh âm lão trưởng bối vì kích động mà run lên.
Cô vô thức nuốt khan.
"Không phải."
"Em còn muốn giấu giếm tới khi nào? Em tốt nhất đừng bao giờ quên chúng ta tham gia nghiên cứu ngần ấy năm với mục đích là gì."
"Em không biết ngân ngư tồn tại hay không. Giáo sư, em xin rút khỏi dự án."
Chuyện đã tới mức này, cô chắc chắn phải đứng ra bảo vệ nàng.
"Em vừa nói cái gì?" Giáo sư Borges sắc mặt trầm xuống.
"Em nói: EM KHÔNG MUỐN NGHIÊN CỨU VỀ NHÂN NGƯ NỮA. EM XIN RÚT KHỎI NHÓM CHÚNG TA."
"Vậy là em thực sự đã gặp nhân ngư? Và Jacob... cũng là do nó làm?"
Wendy khẽ cười: "Chúng ta đang xâm phạm tới cuộc sống của họ. Giáo sư, hãy trở về đất liền thôi."
"Câm miệng. Wendy. Em khiến tôi vô cùng thất vọng."
***
Dẫu vẫn luôn biết rằng lòng dạ con người là thứ đáng sợ nhất trên cuộc đời này. Song cô ngàn vạn lần không ngờ được nó lại tàn nhẫn đến thế.
Bất lực mở to mắt nhìn người thầy mình luôn kính trọng và người đồng nghiệp năm lần bảy lượt cùng mình vào sinh ra tử, cô lầm bầm nguyền rủa:
"Nếu hôm nay tôi chết, tôi có làm ma cũng không tha thứ cho các người."
Nguyên lai sau bữa tối, bọn họ đã âm thầm đánh thuốc mê Seulgi, sau đó mang cô vứt xuống biển - để cô trở thành mồi nhử thu hút Irene.
Irene... hy vọng nàng đừng tới...
Ngày đăng: 12.11.2019