"Bốt điện thoại công cộng phía Tây thành phố. Bên cạnh công viên bỏ hoang. Đúng rồi, chính là nơi đó đấy."
Đứng trước màn hình chứa bản đồ toàn thành phố. Trưởng phòng nói với Kim Heechul đang lái xe.
"Hành động." Kim Heechul tháo dây an toàn. Sau đó anh nhìn cô. "Em sẽ không sao thật chứ?"
Son Seungwan lắc đầu: "Không, em sẽ không sao đâu."
Bởi vì... em nhất định phải tìm được Joohyun về.
Trời tối đen như mực. Chỉ có ánh đèn đường công suất thấp vẫn lập lòe như ẩn như hiện. Tựa hồ dòng điện chạy trong nó giống như là nhịp tim của những người đang chuẩn bị gần đất xa trời.
Công viên Hạnh Phúc này được khởi công xây dựng cách đây hơn 4 năm. Sau đó nghe đồn chủ đầu tư đột ngột qua đời, công nhân thì nhao nhao đình công. Rốt cuộc kết quả là bị bỏ hoang đến ngày hôm nay.
Hơn nữa công viên này nằm gần trong góc. Cho nên đây là địa phương chẳng ai muốn đến gần. Ngoại trừ đám thanh niên choai choai nghiện hút hoặc mấy kẻ bợm rượu tụ tập rồi phá phách với nhau.
***
Mùi gay gay của vật gì đó cháy xém khiến mọi người nhức mũi.
Kim Heechul phân công Park Jung Soo và Park Chanyeol qua công viên tìm thử. Còn bản thân và Son Seungwan thì lại gần bốt điện thoại.
Dưới tia sáng của đèn pin. Vết máu sậm dính trên bốt điện thoại màu đỏ tươi đã thành công thu hút sự chú ý của hai người.
"Seungwan, cô nhìn này." Kim Heechul soi vào vết máu. "Nơi dính máu cách mặt đất chưa tới nửa mét. Có lẽ nào... nạn nhân bị hắn đánh vào sau gáy rồi rồi dựng ở đây không?"
Son Seungwan trầm mặc, sau đó cũng ngồi xổm xuống tỉ mỉ quan sát: "Suy luận của anh cũng có ý đúng. Thế nhưng là hung thủ cũng hoàn toàn có thể ngồi xổm giống như tôi, và nắm lấy tóc của nạn nhân, cuối cùng hắn đập phần trán cô ấy vào bốt điện thoại. Tóm lại, hắn đã mang theo ai đó khi gọi điện cho tôi..."
"Nạn nhân thứ ba." Kim Heechul nhớ tới câu nói của hung thủ. "Con ả thứ ba đang chuẩn bị chết vì cạn máu rồi. Nó vẫn đang ở cạnh tao đây này."
Son Seungwan thống khổ khép mi: "Nếu như vậy, thì hắn chắc chắn đã xuống tay với cô ấy rồi."
Quả nhiên câu nói vừa dứt. Park Jung Soo từ công viên vừa vặn kêu lên: "Heechul, nơi này có thi thể bị cháy xém."
Kim Heechul lực bất tòng tâm thở dài: "Báo về cho trưởng phòng, chuẩn bị điều thêm người và pháp y tới."
Trong lúc Kim Heechul còn đang bận với cái xác thứ ba. Thì Son Seungwan lại bước vào trong bốt điện thoại. Tiếp tục ra sức tìm kiếm manh mối.
Cô chẳng cần gì cả. Chỉ cần thêm manh mối liên quan tới Joohyun, dù là vô cùng nhỏ bé cũng được.
Nhưng không...
Gã đàn ông biếи ŧɦái đó dường như đã mang nàng biến mất khỏi thế gian.
Son Seungwan lắc đầu thật mạnh. Cô cố gắng ép bản thân phải tỉnh táo. Sau đó lặp đi lặp lại thật nhiều lần: "Nguyên tắc Locard. Nguyên tắc Locard..."
Thủ phạm của một vụ án sẽ mang một cái gì đó vào hiện trường và để lại thứ gì đó từ nó.
Son Seungwan liếc nhìn vết máu vẫn còn đọng trên mặt ngoài của bốt điện thoại. Rồi lại nhớ tới giả thiết hung thủ nắm đầu nạn nhân rồi đập vào nơi này.
Tóc.
Đúng vậy. Tóc.
Son Seungwan soi đèn pin vào từng ngóc ngách. Cô biết đây là nơi không có camera an ninh, vả lại đã gọi là bốt điện thoại công cộng. Thì việc lấy dấu vân tay và đem về xét nghiệm quả thực khó hơn lên trời.
"Seungwan, em đang tìm gì vậy?" Kim Heechul vừa hỏi vừa đem dụng cụ chuyên dụng lấy máu đem về cảnh sở.
"Tóc, da, móng tay... bất cứ thứ gì liên quan đến con người."
Son Seungwan thề. Nếu như bắt được tên khốn khϊếp đó, cô nhất định sẽ tự tay tiêm thuốc vào người hắn. Rồi nhìn hắn chết trước mặt mình.
Cô phải báo thù cho Joohyun, và cả 3 cô gái vô tội còn lại nữa.
Phụ nữ, không phải đồ chơi, càng không phải công cụ mua vui hay là nô ɭệ của đàn ông.
***
Tích tắc... tích tắc...
Một tiếng đồng hồ đầu tiên đã trôi qua...
Khi Son Seungwan thành công tìm được 4 mẫu tóc. Thì cũng là lúc âm báo tin nhắn của cô chuyển tới.
Trong hình... là phần áo đã bị xé rách của Joohyun...
Son Seungwan gần như hóa điên.
"Thằng khốn, mau nghe điện thoại đi..."
"Seungwan, em bình tĩnh đã." Park Jung Soo lại gần giữ lấy vai cô.
"Jung Soo oppa... hắn vừa gửi ảnh tới." Son Seungwan đôi mắt vằn lên tia máu.
Dòng tin nhắn lạnh lẽo tràn đầy sự biếи ŧɦái hiện lên trước mắt cô.
"Một tiếng đã trôi qua. Da thịt của bạn gái cô cũng thật tốt đấy, cảnh sát Son."
Mặc dù từ 'bạn gái' dùng trong mắt mọi người có vẻ không phù hợp. Tuy nhiên vì thời gian cấp bách, cho nên chẳng ai rỗi hơi mà so đo làm gì.
"Về cảnh sở." Park Jung Soo nói với cô.
***
Khi Son Seungwan gửi mẫu tóc đi xét nghiệm, vừa vặn Kim Heechul cũng cầm theo mẫu máu trở về.
"Thi thể bị cháy xém..." Anh thở dài. "Đáng sợ lắm."
Tổ pháp y hiện tại đang bận đến tối mắt tối mũi. Cùng một lúc tiếp nhận nhiều thi thể như vậy, thực sự chẳng hề dễ dàng.
Cho nên, thời điểm Son Seungwan đặt chân tới phòng pháp y. Cũng là lúc họ bắt đầu cấp bách mổ tử thi của nạn nhân vừa chết cháy.
"Nạn nhân tử vong trong khoảng 18 - 18 giờ 30." Nữ bác sĩ chân mày nhíu chặt. Đôi mắt sắc bén của nàng khiến người xung quanh có thể thấy được nàng đang cực kì nghiêm túc. "Cháy do xăng, lửa bùng lên từ phần bụng. Khi hỏa thiêu, nạn nhân vẫn đang bị trói."
"Sao có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy..." Trợ lý đang giúp nàng chụp ảnh khẽ cảm thán.
Thử tưởng tượng mà xem, gã biếи ŧɦái đó châm lửa và đốt. Lửa nóng thiêu cô gái từ từ, cô gái đau đớn giãy giụa. Thế nhưng... chẳng thể làm gì khác bởi cơ thể bị bó chặt.
Vết bỏng đã hủy hoại 80% cơ thể nạn nhân.
Son Seungwan đứng nhìn mà ruột gan như quặn thắt.
Thủ pháp kinh tởm đến vậy. Thế nhưng hắn còn nói... mỗi giờ trôi qua, hắn sẽ tìm cách khiến Joohyun của cô sống không bằng chết...
Son Seungwan lập tức vươn tay gõ cửa kính: "Fany unnie."
Nghe tiếng người gọi. Nữ pháp y ngẩng đầu lên nhìn: "Seungwan? Em đến lấy gì?"
"Em đến lấy kết quả khám nghiệm của nạn nhân thứ hai."
"Được, em cứ trở về đi. Chị sẽ chuyển qua cho em ngay." Tiffany nghiêm túc gật đầu. "À, mong rằng em sớm tìm được chị gái."
Nhắc đến, lại khiến tảng đá đang đè nặng trong lòng cô nhói đau.
Son Seungwan xoay lưng rời đi. Cố gắng không để những giọt nước mắt vô dụng rơi xuống.
Ngày đăng: 09.07.2019