Son Seungwan không biết bản thân đã lái xe như thế nào.
Cô chỉ biết thời điểm bước chân vào cảnh sở. Bên trong không còn sự huyên náo như lúc cô rời khỏi. Thay vào đó... là loại cảm giác u ám như đè nén toàn bộ nhịp thở của mọi người.
"Đội trưởng..." Son Seungwan mấp máy môi gọi Kim Heechul - người vẫn đang trầm mặc ngồi trước bàn làm việc.
Nương theo tầm mắt anh, có thể trông thấy chiếc hộp carton nhỏ được đặt thật ngay ngắn.
"Jung Soo oppa..." Son Seungwan lại ngơ ngác nhìn Park Jung Soo.
Park Jung Soo né tránh ánh mắt cô.
"Em vừa đi không lâu thì nhân viên chuyển phát nhanh tới. Nói rằng có bưu kiện gửi cho em. Anh đã điều tra địa chỉ người gửi rồi, thế nhưng đây là địa chỉ giả. Anh vẫn chưa mở ra, chỉ là Seungwan à... ở đây dán thêm thứ này..."
Kim Heechul vừa nói vừa đẩy chiếc hộp về phía cô.
Anh chỉ vào tấm ảnh chụp Bae Joohyun đính trên mặt hộp.
Toàn thân Son Seungwan như dại đi...
Từ góc độ này, cô làm sao mà không hiểu đây là hình chụp trộm?
Do Kyung Soo lại gần, gõ gõ vài cái rồi đưa cho cô dao rọc giấy.
Son Seungwan vô thức nuốt khan. Sau đó đem con dao rọc thật mạnh xuống nơi băng dính giao nhau.
Chiếc hộp mở ra. Bên trong chỉ bao gồm một sợi dây chuyền bạc, kèm theo dòng chữ nguệch ngoạc.
"Cảnh sát Son Seungwan. Chúng ta có hẹn vào 7 giờ tối nay."
Trái tim giống như bị ai đó bóp nghẹt.
Son Seungwan cầm chặt sợi dây chuyền trong hộp carton.
Đây là vật bất ly thân của Joohyun... là món quà đầu tiên cô tặng nàng kể từ khi tốt nghiệp Đại học và được lãnh lương.
"Mang mảnh giấy đi nghiệm chứng." Kim Heechul giao mảnh giấy cho Park Jung Soo. Rồi anh vỗ vỗ vai cô. "Seungwan, chúng ta nhất định sẽ tìm ra hắn."
Son Seungwan ngơ ngẩn không trả lời, mà đảo mắt quanh một vòng.
Hiện tại đang là 7 giờ tối. Quả nhiên chỉ còn mình tổ điều tra của cô là phải tăng ca.
Lúc chiều... Joohyun vừa nói với cô rằng đã một tháng nay, hai người không ăn cơm cùng nhau.
Tiếng giày cao gót từ đằng xa lộp cộp truyền tới.
Người phụ nữ trạc tuổi cô lao đến thật nhanh.
"Seungwan, mình vừa nghe tiền bối Park nói chị Joohyun..."
"Seulgi, làm ơn hãy giúp mình nghiệm chứng mảnh giấy đó." Cố gắng ổn định lại tinh thần. Son Seungwan cắt ngang lời cậu, và cô vẫn kiên nhẫn ôm chút hy vọng mong manh cuối cùng.
Có lẽ là do một kẻ vô công rỗi nghề nào đó dựa vào những vụ mất tích gần đây để bày trò trêu đùa cảnh sát mà thôi...
***
Kang Seulgi - bạn thanh mai của cô, là thành viên thuộc phòng nghiệm chứng. Và đương nhiên cậu cũng là người duy nhất trong sở cảnh sát này biết đến sự tồn tại tình yêu của hai người.
Cô và Bae Joohyun yêu nhau đã hơn 7 năm. Nàng là chủ tiệm hoa gần khu nhà cô thuê khi còn học đại học.
Joohyun là một cô gái đến từ Daegu, cho nên thỉnh thoảng nàng vẫn dùng tiếng địa phương để líu lo bên tai cô.
Nàng chấp nhận chuyện cùng cô yêu đương trong bóng tối. Bởi nghề nghiệp cô theo đuổi là cảnh sát. Cô cần một bộ hồ sơ đẹp, và một đời sống liêm khiết.
Ngần ấy năm trôi qua, Joohyun... chưa từng phàn nàn hay ca thán điều gì cả.
Nội tâm cơ hồ bị đem đi xé nát. Son Seungwan thành khẩn nắm lấy tay Kang Seulgi.
"Ddeulgi, xin cậu..."
"Đừng lo. Hiện tại mình sẽ lập tức nghiệm chứng ngay."
***
Người thân của một nữ cảnh quan vô tình trở thành nạn nhân thứ tư của án bắt cóc liên hoàn.
Nếu như chuyện này bị rò rỉ ra ngoài. Mặt mũi của sở cảnh sát chúng ta nên để vào đâu?
Đây là toàn bộ những lời trưởng phòng vừa mới quát xối xả vào mặt toàn bộ cấp dưới giống như cô.
"Cảnh sát Son, cấp trên vừa gọi điện xuống gửi lời hỏi thăm đến cô." Trưởng phòng thở dài. "Lần này chúng ta đã được cấp quyền huy động toàn bộ lực lượng để truy bắt hung thủ."
***
Gần 7 giờ tối. Máy thu âm, máy dò tần số, thiết bị định vị... Toàn bộ đều đã hoàn tất chuẩn bị.
Họ chỉ chờ cuộc gọi như đã hứa.
Son Seungwan siết chặt bàn tay. Khiến những giọt mồ hôi chẳng mấy chốc đã nhuốm đầy cả những vết chai nhỏ.
Joohyun luôn chạm vào những vết chai ấy và cảm thán rằng cô là con gái, không thể để da thịt thô kệch được.
Những lúc như thế, Seungwan thường luồn tay vào áo nàng, chọc chọc da thịt mềm mềm của nàng, rồi cười nói: "Nhưng chẳng phải đã có chị bù lại rồi sao?"
Joohyun ah... làm ơn...
Tích tắc... tích tắc...
Tiếng kim đồng hồ chầm chậm chuyển động.
Vào lúc kim phút vừa vặn chạm tới giữa số 12, tiếng chuông điện thoại của cô bất chợt vang lên.
"Toàn bộ chú ý." Trưởng phòng chống tay xuống bàn. Hơn mười người có mặt tại sở cảnh sát lập tức tập trung vào thanh âm đó.
"Cảnh sát Son, bắt đầu nghe máy." Người điều khiển máy thu âm hạ lệnh.
Son Seungwan trượt sang chế độ nghe.
"Tôi là... Son Seungwan..." Cô nói.
"Tôi đương nhiên biết cô là Son Seungwan, cảnh sát Son." Giọng cười lạnh lẽo của người đàn ông vang lên bao trùm toàn bộ phòng làm việc. Khiến ai nấy đều không hẹn mà nhíu mày.
Son Seungwan im lặng chờ gã nói tiếp.
"Gửi tới toàn bộ những kẻ tự xưng là cảnh sát và đứng về phía cái gì mà công lý. Tụi bây thực chất chỉ là một lũ ngốc nghếch mà thôi." Gã lại phá lên cười. "Tao biết tụi bây cũng đang rình mò cuộc gọi này. Cho nên tao tiện thể nói luôn. Điều tụi bây thực sự làm được là gì? Nhận 2 cái xác - tác phẩm của tao. Và vẫn chưa tìm được người thứ ba. Hahahah... tao nói chúng mày nghe, con ả thứ ba đang chuẩn bị chết vì cạn máu rồi. Nó vẫn đang ở cạnh tao đây này."
Sự điên cuồng tự mãn của gã, giống như lưỡi dao sắc bén găm vào trái tim cô.
"Joohyun..." Son Seungwan cắn chặt môi. "Là ông... phải không...?"
"Đương nhiên rồi. Cũng bởi vì cảnh sát các cô ngốc quá, cho nên tôi mới đành nâng độ khó của mục tiêu." Thời điểm nói chuyện với cô, gã ngược lại không còn xưng hô cuồng vọng như ban nãy nữa.
"Ông muốn gì?" Son Seungwan hỏi.
Gã đáp: "Cảnh sát Son Seungwan, hay là chúng ta hãy thử đánh cược với nhau bằng một trò chơi đấu trí xem..."
"Tôi cho cô thời hạn bốn mươi chín giờ..."
"Nếu như qua bốn mươi chín giờ, cô vẫn không tìm ra tôi. Thì coi như tôi sẽ trả lại cô xác của Bae Joohyun. Hahaha..."
Vẫn là điệu cười ấy. Vẫn là điệu cười man rợ của kẻ sát nhân đã xuống tay với ba mạng người. Gã trực tiếp đưa ra trò chơi thách chức cảnh sát.
Son Seungwan hít sâu một hơi: "Chị ấy đâu?"
"Tôi đã nói rồi mà, chúng ta phải từ từ tìm kiếm. Ai nhanh hơn, người đó thắng."
"Khốn khϊếp, tôi chỉ muốn nghe giọng chị ấy..." Cô siết chặt điện thoại trong tay, gân xanh toàn bộ nổi lên, như thể sẽ thực sự đem nó bóp nát.
"À, quên mất. Mỗi giờ trôi qua, tôi sẽ lại nghĩ một cách để khiến Bae Joohyun sống không bằng chết đấy. Cho nên tôi cần cô nhanh lên. Thời gian bắt đầu tính từ khi cuộc gọi kết thúc. Chúc may mắn, cảnh sát Son."
Dứt câu, hắn quả thực tắt máy.
"Alo? Alo?" Son Seungwan điên cuồng gào lên.
Sau đó, cô vô lực ngồi sụp xuống ghế...
"Trưởng phòng, hắn dùng thiết bị biến âm." Ngồi trước máy dò tần số, Kim Heechul mặc dù chẳng đành lòng, thế nhưng vẫn quyết định báo cáo sự thật.
Do Kyung Soo cùng hai người nữa cũng vừa vặn ngẩng đầu lên: "Đội trưởng. Địa điểm định vị thu được là bốt điện thoại công cộng nằm ở phía Tây thành phố."
"Lập tức chia nhóm hành động." Trưởng phòng hạ lệnh. "Kim Heechul, cậu mang theo Park Jung Soo và Park Chanyeol tổ 4 tới phía Tây thành phố. Những người còn lại tiếp tục tập trung vào vụ án của Bae Joohyun và của ba người trước đó."
"Trưởng phòng. Tôi cũng muốn đi..." Run run từ trên ghế đứng dậy, Son Seungwan hai mắt dần vằn lên tia máu.
Cô muốn gϊếŧ hắn...
"Việc này..." Trưởng phòng ngẫm một hồi rồi lắc đầu. "Tôi nghĩ cô vẫn nên ở lại đây thì hơn. Tới nơi đó, ngộ nhỡ địa phương ấy thực sự xảy ra chuyện, cô chẳng thể giữ nổi bình tĩnh đâu."
"Tôi có thể." Cô chầm chậm khép mi. "Trưởng phòng, xin hãy để tôi theo đội trưởng Kim."
Ngày đăng: 08.07.2019