Sở cảnh sát quận X, thủ đô Seoul.
"Chà... đây là vụ án thứ ba trong tháng này rồi đấy."
Đem tài liệu đập mạnh xuống bàn. Người đàn ông ngoài 30 tuổi thở dài.
"Đội trưởng Kim có cao kiến gì không?" Hai người còn lại người thì nằm gục xuống, người thì chán nản nhìn màn hình đang phát tin tức về vụ án bắt cóc phụ nữ dạo gần đây. "Em đã thức cả đêm để chạy qua chạy lại với bên pháp y. Kết quả bác sĩ Hwang nói chị ấy vẫn chưa khám xong."
"Còn em, Seungwan, em nghĩ thế nào?" Đội trưởng Kim không trả lời ngay, mà đưa mắt nhìn cô gái vẫn im lặng ngồi trong góc.
Son Seungwan ngẩng đầu, sau đó đáp: "Đặc điểm chung của cả ba người phụ nữ này đều là tóc dài, da trắng, mặc áo thun quần dài và đeo giày búp bê. À, ngoài ra họ còn có nét rất đài các."
"Chỉ thế thôi?"
"Đội trưởng Kim Heechul, anh cũng thật tàn nhẫn." Son Seungwan bĩu môi. "Vật chứng hung thủ để lại ngoại trừ ngón tay và cơ thể trần trụi của nạn nhân. Cùng với con dao phay dính đầy máu thì chẳng còn gì khác. Mà em cũng đã đi thị sát rồi. Đó là loại dao bán 10.000 won đầy rẫy ngoài chợ. Căn bản nơi nào cũng có."
"Báo cáo kết quả xét nghiệm của nạn nhân thứ nhất cho thấy... cô ấy bị hung thủ cắt toàn bộ tử ©υиɠ và khoét sạch nội tạng. Dường như động cơ của hung thủ sau mỗi lần bắt cóc là bằng mọi giá, phải tiêu hủy toàn bộ dấu vết của việc xâm hại tìиɧ ɖu͙©..."
Son Seungwan còn chưa kịp nói hết câu. Thì ba kẻ đồng đội của cô đã thi nhau nháy mắt.
"Cảnh sát Son Seungwan, chị xinh đẹp ấy lại đến kìa."
Hướng về phía cửa, không chỉ 4 người thuộc đội Kim Heechul, mà phần lớn những người có mặt tại sở cảnh sát cũng đang há miệng nhìn.
'Chị gái xinh đẹp' một đường tiến thẳng về phía Son Seungwan. Đặt lên bàn làm việc của cô vài hộp đồ ăn.
"Tôi làm chút bánh ngọt, mọi người mau đến tới ăn cùng cho vui." Nàng nhoẻn miệng cười.
"Cảnh sát Son thật có phúc nha. Chị của cô ngày nào cũng tới đưa đồ ăn, không chỉ cô mà anh em còn được thơm lây nữa."
Trong phút chốc, sở cảnh sát lại nhao nhao náo nhiệt.
Thành công đánh lạc hướng mọi người, bấy giờ nàng mới len lén nắm lấy tay cô.
"Seungwannie, hôm nay em có về ăn tối không?"
Son Seungwan vuốt vuốt mu bàn tay nàng, ngượng ngùng cười: "Joohyun, Baeby à, chị cũng thấy rồi mà. Công việc của em hiện tại đang rất nhiều. E là hôm nay em không về ăn cơm với chị được rồi."
"Nhưng tháng này..." Bae Joohyun nhìn cô. "Tháng này em chưa ăn cùng chị bữa nào cả."
"Ngoan, em thương chị mà." Son Seungwan nở nụ cười. "Đợi vụ án bắt cóc liên hoàn này khép lại. Em nghĩ em sẽ được nghỉ ngơi lâu thật lâu đấy."
"Seungwannie... chị cảm thấy..."
Bae Joohyun muốn nói với cô điều gì đó. Thế nhưng vừa vặn bị Kim Heechul đang ăn bánh chặn ngang:
"Seungwan, báo cáo khám nghiệm tử thi được chuyển qua cho chúng ta rồi."
"Em đi lấy ngay." Son Seungwan trả lời xong liền đứng dậy, vụиɠ ŧяộʍ hôn lên má nàng. "Bảo bối, có gì về nhà nói sau nhé. Em yêu chị."
Rời khỏi nàng, Son Seungwan bước đến trước máy fax để chuẩn bị nhận tài liệu.
Bae Joohyun ngẩn người nhìn cô thật lâu.
Nhưng Son Seungwan đã không để ý rằng... Ngày hôm nay, người cô thương nhất cũng mặc áo phông và quần dài, cùng với đôi giày búp bê...
***
6 giờ tối...
Kết quả khám nghiệm tử thi trên cơ thể nạn nhân thứ hai đã chỉ ra thêm một vài manh mối mới.
Đó là vết thương ngoài da do bị cỏ dại cứa rách. Vết nứt ở hộp sọ do bị búa đập. Và cả những vết bầm tím ở vùng đùi trong, ngay sát xương chậu.
"Vụ án này nếu không phá nhanh... chúng ta nhất định sẽ phải hứng chịu cơn phẫn nộ từ phía dư luận." Park Jung Soo thở dài.
"Kyung Soo, lập tức kiểm tra và khoanh vùng trên bản đồ những địa điểm bị bỏ hoang, đặc biệt là những nơi có cỏ dại." Kim Heechul phân phó.
"Hyung... Seoul rộng lớn như vậy... chúng ta phải khoanh vùng đến bao giờ?" Do Kyung Soo ngồi trước máy tính, đôi mắt sưng húp sau lớp kính dày cộp khiến cậu sinh buồn bực.
"Thì cứ làm đi mới biết được chứ? Còn Seungwan, cô liên hệ với Choi Minho tổ 2, hỏi xem tình hình nạn nhân thứ ba đã tìm thấy chưa?"
Son Seungwan nhận lệnh lập tức dùng điện thoại nội bộ để phát cuộc gọi.
Di động bị kẹp dưới chồng văn kiện liên tục rung lên. Thế nhưng cô đã vô tình không nghe thấy.
"Đội trưởng, đội trưởng Choi nói hung thủ đã gửi một bức huyết thư. Hiện tại bên tổ 2 đang xét nghiệm ADN từ bức huyết thư đó. Nghi là máu của nạn nhân..." Qua một lúc, cô đáp.
"Yaysss..." Kim Heechul vò đầu. Ngăn không được mà chửi thề: "Mẹ kiếp, cái tên biếи ŧɦái này."
Mà Son Seungwan hiện tại mới sực nhớ ra hình như lúc nãy điện thoại của mình rung.
Cô lục tìm một hồi, sau khi mở màn hình và thấy 5 cuộc gọi nhỡ từ Bae Joohyun. Son Seungwan thoáng nhíu mày.
Nàng không thường xuyên cùng một lúc gọi nhiều như thế.
Nhanh chóng ổn định tinh thần. Cô bấm số gọi lại cho nàng.
Đầu dây bên kia tắt máy.
Son Seungwan kiên nhẫn thử lần thứ hai, rồi lần thứ ba.
Thế nhưng đáp lại cô, chỉ là tiếng 'tút... tút...' cùng tiếng tổng đài vô tình kéo dài.
Linh cảm có điều gì đó không tốt, Son Seungwan lập tức đứng dậy, nói: "Đội trưởng Kim, tôi xin phép về qua nhà một lát."
"Yah yah yah... đang trong lúc nước sôi lửa bỏng cô định bỏ đi đâu?"
"Tôi về rồi quay lại ngay." Cầm áo khoác lên, Son Seungwan lao như điên khỏi sở cảnh sát.
***
Thời điểm lái xe trở về nhà. Bên trong vắng tanh không một bóng người.
"Joohyun." Son Seungwan tìm ở phòng bếp, rồi ở phòng ngủ, rồi ban công, rồi gác mái.
Thế nhưng, chẳng có ai cả.
"Chị đã đi đâu vậy?" Vừa luống cuống bấm điện thoại, cô vừa sang nhà hàng xóm.
"Joohyun ấy hả? Không, từ lúc 5 giờ chiều con bé rời khỏi nhà đã trở về đâu?" Bác gái hàng xóm nhìn nét lo lắng trên mặt cô, đành tốt bụng an ủi. "Có lẽ đi siêu thị hoặc tranh thủ đi cà phê cùng bạn bè cũng nên."
"Dạ." Son Seungwan khom lưng cảm ơn, sau đó quay về nhà khóa cửa thật cẩn thận rồi mới tiếp tục lái xe tìm nàng.
"Baechu, em xin chị đấy. Đừng tắt máy như vậy chứ?"
Đã nửa tiếng trôi qua, thế nhưng Son Seungwan vẫn không thể liên lạc với nàng.
Mà thời điểm vừa dừng đèn đỏ, thì Kim Heechul gọi tới.
"Vâng, đội trưởng." Son Seungwan bắt máy.
Kim Heechul im lặng thật lâu, rồi anh lên tiếng nói với cô...
"Seungwan, em quay xe lại sở cảnh sát đi. Hình như... chị gái em xảy ra chuyện rồi..."
Ngày đăng: 06.07.2019
Mị: Não mị dạo này không hoạt động đâu nên mị viết trinh thám có sạn thì chư vị hãy khoan hồng, xin hãy giơ cao đánh khẽ ≥﹏≤