Tổng Tài Là Hài Tử Của Ta

Chương 55

Sáng hôm sau Nghiêm Hạo thanh thái sảng khoái thức dậy, đi xuống lầu bắt đầu pha cho mình một tách cafe sáng nóng ngon lành. Nhìn lại bộ sofa, hẳn là nên thay bộ mới rồi. Hôm qua quả thật là khác với những gì cậu nghĩ. Lúc ở phòng tắm, rõ ràng hắn đã phản kháng. Đúng là chỉ cần cậu chạm vào hắn thì hắn sẽ phản kháng, nhưng lần này là thật sự tức giận mà chống lại cậu. Dạo này cậu đã quá tốt bụng nên hắn mới không biết thân biết phận như thế.

Đáng đánh.

Lúc đó, hắn hỏi cậu tại sao lại giận.

Cậu cũng tự hỏi bản thân là mình có tức giận hay không và cậu không phủ nhận. Chính bản thân cậu của ngày hôm qua quả thật là tức giận. Đối với cậu và trong mắt cậu nam nhân không hề có máu mủ hay quan hệ gì với cậu cả. Dù sao thì đến lên gường cũng đã làm rồi thì còn gì quan ngại hơn nữa. Căn bản là người dưng. Nhưng người dưng này có ưu việc gì mà khiến cậu tức giận? Một người thông minh như Nghiêm Hạo cũng đã tự đoán ra được nguyên do.

Lúc này ngoài cửa có tiếng chuông. Nghiêm Hạo đứng dậy ra mở cửa.

Người đứng ngoài cửa không ai khác là Ngọc Tú. Cậu thấy cửa vừa mở liền lách người đi vào trong. Cậu vô cùng tự nhiên nhìn quanh.

"Người đâu?"

Nghiêm Hạo không để ý cậu cũng không có ý đuổi cậu đi mà chỉ ngồi lại chỗ cũ cầm tờ báo lên đọc.

"Nghe anh ấy nói, cậu là con của anh ấy?"

Không trả lời.

"Cũng phải, dù sao năm đó cũng là do sự cố bị gài bẫy nên vô tình có cậu Nghiêm đây. Chứ Khải cũng chẳng muốn có quan hệ gì với cậu." Ngọc Tú cũng tự nhiên tìm chỗ ngồi xuống.

"Hôm qua xin lỗi vì không báo trước mà đi vào nhà. Khải cũng lo lắng không xong nhưng xem chừng đêm qua hai người cũng giải quyết xong rồi nhỉ? Do đó từ giờ tôi sẽ đến thường xuyên hơn"

"Tự cho mình thông minh." Nghiêm Hạo cười khinh.

"Không sao, không thông minh không vấn đề chỉ cần có Khải của tôi lo thì tốt rồi. Suy cho cùng anh ấy quan tâm nhất là tôi, yêu thương nhất cũng là tôi." Cậu cười tự tin. "Cậu Nghiêm biết đấy, tính tình anh ấy bảo thủ nhưng hết mực chiều theo tôi. Tôi nói gì anh ấy nghe nấy. Dạo trước anh ấy đã bảo sẽ nghỉ việc ở đây nhưng cậu Nghiêm không đồng ý? Vì sao chứ?"

"Đó là việc của hắn." Cậu không mặn không nhạt đáp.

"Phải không? Nhưng theo tôi biết vì cậu đã uy hϊếp anh ấy và anh ấy không muốn tôi dính vào vụ cãi vã hợp đồng đền bù gì đó nên mới chấp nhận ở lại." Cậu tiến về phía Nghiêm Hạo.

"Hắn làm gì cũng nghĩ tôi trước tiên, cho nên cậu Nghiêm......" Ngọc Tú nhẹ nhàng từ một phía ngồi lên đùi Nghiêm Hạo hai tay để hờ trên vai cậu:"... Cậu dựa vào cái gì mà giữ người của tôi? Hửm?"

"Dựa vào việc hắn ta nợ ta." Cậu lạnh lùng nói.

"Vậy sao? Vậy đêm qua cậu dựa vào cái gì mà nổi giận....đến nỗi làm luôn cha ruột của mình? Cho dù là nợ đi chăng nữa thì.... Cậu nghĩ anh ấy chấp nhận điều đó sao? Không chừng bây giờ anh ấy đang hận, đang căm ghét cậu lắm ấy chứ."

"......."

"Hai người đang làm gì?" Hướng Khải từ đâu đi ra nhìn thấy cảnh ám muội kia.

Trước mắt của hắn là người yêu mình đang ngồi vào lòng con trai mình, khoảng cách của hắn giữa họ không thể biết họ đang nói gì nhưng tư thế kia làm hắn không thích.

"Anh dậy rồi à?" Ngọc Tú vô cùng tự nhiên ngồi dậy.

"Có chuyện gì sao?" Hắn nhìn cậu.

"Không có gì, em và cậu Nghiêm nói chút chuyện."

"......nhưng.....em ngồi vào lòng....cậu ấy...."

"Lúc nào chứ, vừa nãy do em không cẩn thận té may mà ngồi lên người cậu ta nên mới không sao."

Loại lý do này ai tin được chứ?

Đương nhiên trừ Hướng Khải, hắn đã tin đến sái cổ.

"Ấy dà đừng giận em. Mà lần sau chỉ ngã vào lòng anh được không? Đừng ghen với người ngoài." Cậu cố ý nói lớn.

"Nào, ăn sáng thôi." Cậu kéo hắn đi.

Hướng Khải có nhìn Nghiêm Hạo một chút nhưng sau đó cũng rất nhanh quay đi. Tuy không còn giận chuyện hôm qua nhưng hắn vẫn khó đối diện với cậu.

Vậy là bữa sáng có ba người cùng ăn.

Hướng Khải và Ngọc Tú đương nhiên là nói cười vui vẻ, quên hẳn sự hiện diện khác ở xung quanh như là từ đầu đến cuối chỗ này là của họ vậy.

Nghiêm Hạo xé miếng bánh mình cho vào miệng cũng tự nhiên như không thấy cảnh trước mặt. Khi ăn đến gần nửa ổ bánh mình, Nghiêm Hạo lạnh lùng đứng dậy.

"Cậu chưa ăn xong mà..." Hướng Khải gọi với theo.

"No rồi." Cậu không quay lại nói và đi.

Ngọc Tú ở một bên cười đắc ý.

Sau đó, Hướng Khải tự mình đưa Ngọc Tú về.

"Em nói cậu ấy để em đến thường xuyên hơn?"

"Ừ, từ giờ chúng ta cùng nhau đi về được chứ."

"Làm cách nào?...Làm cách nào thuyết phục được cậu ấy vậy?"

"Thì nói chuyện thôi mà, anh chớ lo. Đến rồi, anh đi làm việc của mình đi."

"Ừm, vậy anh đi đây. Bye."

Hướng Khải thở phào nhẹ nhõm.

Vậy cũng tốt quá rồi, hắn không cần mỗi ngày sợ bị giữ lại làm công cụ tiết dục nữa.

Dù có chút thắc mắc không hiểu sao Ngọc Tú có thể thuyết phục được Nghiêm Hạo nhưng xem chừng họ cũng không cãi nhau.

Không cãi nhau cũng tốt, có thể do trong mắt Nghiêm Hạo vốn không xem hắn là gì nên cũng chẳng bận tâm Ngọc Tú thêm làm gì.

Mong sao cho cậu mau chán hắn để không còn những mối quan hệ rối rắm này nữa.

Chợt hắn nhớ cảnh hồi sáng.

Nghiêm Hạo hẳn là sẽ không có hứng thú với Ngọc Tú đi?

Ngọc Tú xinh đẹp thế, thu hút ánh nhìn của người khác thế. Còn Nghiêm Hạo cũng ưu tú không kém.

Hướng Khải nhíu mày khỏ chịu. Dạo này tính tình hắn cũng thay đổi thất thường, đã bắt đầu giống ai rồi chứ. Bắt chước người ta suy nghĩ lung tung rồi tự giận. Gạt bỏ hết suy nghĩ, Hướng Khải chuyên tâm đi chợ. Nhưng dạo này có lẽ cuộc sống quá êm ả làm con người mất cảnh giác.

Hay chỉ là sự im lặng trước khi có một cơn bão nổi lêare Khi đi ra khỏi siêu thị, Hướng Khải được một người mặt áo vest lịch sự mời đi lên một chiếc xe sang trọng đang ở bên đường. Hắn đã không suy nghĩ nhiều mà bước vào xe, mà không biết là lần gặp mặt này tạo ra biết bao sóng gió không chỉ hắn mà cả Nghiêm Hạo.

Bên trong là một thanh niên cũng lịch lãm lịch sự nhìn hắn cười. Anh đưa tay ra trước hắn tự giới thiệu.

"Xin chào, tôi là anh trai Nghiêm Hạo, Nghiêm Tuấn."