Lúc này Ngọc Tú ở nhà không ngừng đi đi lại lại. Cậu có thể thấy được trong ánh mắt của Nghiêm Hạo là gì. Lúc cậu ta thấy cậu và Hướng Khải bên nhau, chỉ trong một thoáng nó hiện lên sự giận dữ.
Nhưng cậu ta đã che dấu nó vô cùng tốt. Cậu ta không đơn giản.
Lúc này Ngọc Tú hối hận. Hối hận lúc đó đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ con sói kia, bây giờ Hướng Khải không lẽ bị cậu ta giữ lại rồi?
Không được.
Ngọc Tú không nghĩ nữa mà chộp ngay cái điện thoại.
Cùng lúc phía bên kia. Sau khi Nghiêm Hạo đã thoã mãn việc "dạy dỗ" của mình. Và sắc trời đã đổi màu.
Cậu chuẩn bị đi tắm, thì nhìn qua thân thể bị dày vò đến ngất đi đang nằm trên sofa kia. Thân thể gầy gò loã lồ, trên da hắn không chỉ mồ hôi mà nửa thân dưới còn lưu lại vết tinh trắng nhầy chưa kịp khô.
Nhìn kĩ thì nơi kín đáo giữa mông hắn còn chảy ra vài thứ đấy.
Nghiêm Hạo định để mặc cho hắn nằm đó nhưng không hiểu sao thấy không đành, dù sao cậu cũng không muốn làm bẩn sofa nên miễn cưỡng mang ai kia theo.
Hướng Khải thì vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Nghiêm Hạo muốn tẩy rửa nên bỏ Hướng Khải vào bồn nằm, nhưng kẻ đang bất tỉnh nhân sự mà cho vào bồn đổ đầy nước thì chẳng khác nào dìm chết hắn.
Nên Nghiêm Hạo không còn lựa chọn nào khác là đành bất đắc dĩ đi vào bồn và ngâm mình cùng Hướng Khải.
Cậu để hắn dựa lưng vào ngực mình. Đầu Hướng Khải dựa đầu vào một bên vai của cậu, hắn đã quá mệt do bị dày vò. Và tốt nhất lúc này hắn đừng nên tỉnh dậy thì hơn. Dòng nước ấm đang bao lấy thân thể hai người, cảm giác vô cùng thoải mái thư thản.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tại sao lại có điện thoại của Hướng Khải trong phòng tắm? Vì lúc nãy khi bế Hướng Khải đi, Nghiêm Hạo đã mang điện thoại của hắn theo.
Tại sao cậu lại mang nó theo?
Vì cậu biết, ai đó chắc chắn sẽ gọi đến và cậu cũng đang chờ.
"Khải à. Sao anh còn chưa về, em nấu mấy món ngon lắm, toàn đồ anh thích." Bên kia vang lên giọng ngọt ngào của Ngọc Tú.
"Khải à, sao không trả lời em. Khải anh mau về được không?" Mãi mà không nhận được sự trả lời Ngọc Tú liền biết chuyện gì đang diễn ra.
"Hướng Khải của ta đâu?" Giọng cậu liền thay đổi.
"Ngươi đoán thử xem." Nghiêm Hạo đưa mắt xuống nhìn người trong lòng.
"Nếu đã xong việc thì nên để anh ấy về."
Nghiêm Hạo không nói gì chỉ cười khinh một cái.
Bên trong dòng nước ấm, tay Nghiêm Hạo đã đưa xuống chạm vào nơi đang sưng lên sau dày vò của cậu. Ngón tay tự nhiên luồn vào, rồi lại thêm một ngón nữa. Hai ngón tay nhẹ nhàng tách ra hai bên, những chất bên trong theo khe hở mà đi ra.
"Trả Khải của tôi đây." Giọng Tú vang lên giận dữ.
Đồng thời bên này Nghiêm Hạo cúi đầu xuống cắn lấy vai Hướng Khải, vô cùng dùng lực.
Trong cơ mê mang cảm nhận được đau đớn theo bản năng hắn đã kêu lên.
"Khải, Khải....."
"Tú.....Tú?......oa..ah..."
Chưa kịp lấy tin thần, hắn đã cảm giác có ngón tay thứ ba đâm vào cơ thể.
"Cậu...." Hắn ngẩn đầu nhìn lên nhưng chỉ thấy sườn mặt Nghiêm Hạo.
"Ngươi có điện thoại." Cậu giao điện thoại vào tay hắn.
"Khải, anh nghe em nói không?"
"Có....anh....anh nghe.."
"Chừng nào anh về?"
"Anh..." Hướng Khải đang kìm chế cảm xúc.
Hắn rất muốn trả lời nhưng tình trạng lúc này không cho phép.
Vì bên dưới hắn, nơi kín đáo kia không chỉ bị ngón tay đâm vào mà phía trước thứ mềm mại của đàn ông cũng bị đùa giỡn không kém.
Nghiêm Hạo là muốn bức hắn vào đường cùng.
"Còn chưa thoã mãn cậu sao...? Buông!" Hướng Khải thì thào.
"Tức giận sao?"
"Phải, buông tôi ra." Hướng Khải yếu đuối chống trả.
Nước trong bồn dao động theo động tác của hai người, nhưng có thể thấy Hướng Khải không chống lại Nghiêm Hạo.
Bên phía kia điện thoại Ngọc Tú cũng mất kiên nhẫn.
"Cậu tránh ra...." Hắn cố đẩy vai cậu ra.
"Nếu tức giận đi mà mách với người yêu đấy. Hắn đang chờ ngươi." Cậu nói vào tai hắn.
"...Cậu tức giận cái gì chứ...ah.." Hắn không hiểu, từ trưa đến giờ cậu ta nổi giận vì cái gì chứ.
"....Ta không tức giận." Cậu không cười đáp.
Cậu quật tay hắn ra sau lưng, làm rơi điện thoại vào bồn tắm.
Tiếp đó lại là màn kí©ɧ ŧìиɧ trong phòng tắm.