Thanh niên trước mặt đã nói cậu ta là anh trai của Nghiêm Hạo? Nhưng tại sao lại tìm hắn?
Nghiêm Tuấn nhìn ra được vẻ bối rối và nghi vấn hiện rõ trên mặt người đối diện. Cậu vẫn giữ nụ cười lịch sự.
"Gặp mặt đột ngột thế này hẳn là chú có vẻ bất ngờ, nhưng đây là thời điểm thích hợp."
"Thời điểm thích hợp?"
"Chúng ta vào vần đề chính. Lý do tôi tìm chú là muốn chú giúp tôi giám sát Nghiêm Hạo."
Cùng lúc cậu đưa cho hắn một phong bì.
Hắn cầm lấy phong bì và mở ra xem. Bên trong là một xấp hình. Vừa xem xong Hướng Khải hoảng hồn vức xấp hình xuống thảm xe. Hắn bàn hoàng nhìn Nghiêm Tuấn ngồi đối diện. Trên thảm xe là xấp hình chụp hắn và Nghiêm Hạo đang làʍ t̠ìиɦ cùng nhau, phong cảnh đúng là bên trong nhà của Nghiêm Hạo.
Nghiêm Tuấn đưa mắt nhìn xuống xấp hình như có như không cười.
"Thật là nóng bỏng làm sao."
"Cậu....cậu muốn gì..?"
"Tôi đã nói rồi mà, giám sát mọi hành động của em trai tôi sau đó báo cáo lại."
"Cậu nghĩ tôi sẽ đồng ý?"
"Đương nhiên. Sau những chuyện nó làm với chính cha ruột của mình thì chú không cảm thấy uất hận sao? Mà cho dù chú không oán trách nó nhưng chú đã sẵn sàng hủy hoại cuộc đời nó chưa?"
"Ý gì?"
"Nếu tôi công khai cho gia đình hay thậm chí là báo chí chỉ cần sau nữa ngày nó không chỉ mất quyền thừa kế bị đuổi ra đường mà thanh danh của nó cũng sẽ bị cả thế giới bôi nhọ suốt quãng đời còn lại. Chú muốn thế sao?"
"Không, không cần." Hắn lắc mạnh đầu.
"Vậy được. Trước hết chú cứ bình thường. Tôi sẽ liên lạc sau."
Hướng Khải thất thần đi xuống xe. Ánh mắt vẫn nhìn về hướng xe chạy dù nó đã khuất từ lúc nào.
Chuyện này xảy ra nhanh thế sao?
Nếu suy nghĩ cặn kẽ thì Nghiêm Tuấn đã biết thân phận của họ. Cậu ta cũng đã biết rõ Nghiêm Hạo không có quan hệ huyết thống với mình và nếu cậu ta muốn tranh giành quyền thừa kế thì cần gì bày ra lắm trò?. Chẳng phải như lời cậu ta nó thì chỉ cần một cuộc nói chuyện vài bức hình thì đã đủ hạ bệ Nghiêm Hạo rồi sao? Cậu ta còn âm mưu khác? Vì sao cậu cần hắn giúp?
Bất chợt hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu nam nhân, những câu hỏi không có lời giải khiến hắn lạnh người.
Nhưng cũng thật may mắn khi Nghiêm Tuấn không công khai lật tẩy Nghiêm Hạo. Dù Nghiêm Hạo căm ghét hắn, làm chuyện khiến hắn không chịu được nhưng hắn không muốn thấy cậu gặp bất cứ chuyện gì ảnh hưởng tới tương lai cậu cả. Cậu chỉ mới hơn 20, đoạn đường còn xa đi đi, cậu sẽ thế nào nếu mất quyền thừa kế mất đi thanh danh còn bị phỉ nhổ vì trò đồϊ ҍạϊ .
Nghĩ đến thôi mà lòng hắn đau như cắt. Chỉ cần Nghiêm Tuấn không gây hại đến cậu thì bảo hắn làm gì cũng được. Dù kết quả ra sao thì con trai hắn vẫn quan trọng hơn.
Hướng Khải cố gắng lấy lại bình tĩnh đi về nhà.Tâm trạng xấu thì làm chuyện gì cũng lo ta, hậu đậu đến nỗi hết tự cắt tay tự làm phỏng mình. Bộ dạng như gà mắc thóc của hắn làm Nghiêm Hạo giận đến suýt không cho hắn làm việc trực tiếp đổ hết đồ ăn gọi bên ngoài đem tới rồi.
Đến lúc ăn cơm, hắn đã vài lần ngẫn ra nhìn chằm chằm cậu. Lúc này cậu đành thở dài, để chén đũa xuống.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Hả?.....Đâu có gì.." Hắn hoàn hồn liền cúi xuống ăn cơm.
"Nói đi, sợ ta ăn thịt ngươi sao?"
Còn không đúng? Hướng Khải nghĩ.
"Tôi..chỉ nghĩ sao cậu lại đồng ý cho Tú đến."
Trong lòng bối rối lại nghĩ đến được lý do lấp liếʍ, hắn quả thật cũng tự giật mình.
"....Sao hả? Vui?" Cậu khinh một tiếng.
"Ừm.." Hắn thật thà gật đầu.
"Có phải bị đánh chưa đủ đúng không?" Cậu cười gian. Bất chợt mông của hắn liền co rút.
" Cậu....ác ma xấu xa."
"Vì ai?..." Lời nói bất chợt thốt ra.
"Hả? Ý cậu....ý cậu bảo tôi giống con nít nên mới đáng bị đánh sao? Cậu đừng quên tôi là...." Nói một nửa thì hắn dừng.
"Là gì? Hửm?" Cậu lạnh lùng trêu chọc.
"...là là người giúp việc....." Nói xong hắn cúi đầu ra sức dùng đũa va thức ăn vào miệng.
"Khờ." Chữ cuối cùng không chút âm thanh nào.
Cậu mỉm cười nhìn người đối diện. Ánh mắt nhìn người đối diện đã không còn giống lúc trước.
Là ấm áp.