Tổng Tài Là Hài Tử Của Ta

Chương 52

Cái đóng cửa lớn tiếng làm Hướng Khải đang gọt táo giật nảy cả mình, con dao trong tay suýt cắt trúng thịt.

Nghiêm Hạo vẫn tự nhiên cởϊ áσ khoác treo trên móc, rồi đi lại sofa cúi người cầm một quả táo trong đĩa, bình thản ngồi xuống đối diện Hướng Khải và Ngọc Tú.

Đưa mắt lạnh lùng như thường nhìn Hướng Khải đang đứng chết trân bối rối nhìn cậu.

Tay hắn vẫn còn nắm tay Ngọc Tú, Ngọc Tú lại đang cười như không cười.

Hướng Khải tỉnh hồn mới kéo Ngọc Tú dậy, che chắn cậu phía sau, lấp bấp giải thích.

"Đây.....đây là....Tú...bạn tôi,....cậu....sao cậu hôm nay lại về?.....Tôi...tôi...."

"Hân hạnh làm quen. Tôi là Ngọc Tú, Bạn trai của Khải." Ngọc Tú bình thường giới thiệu cùng đưa tay ra trước.

Hướng Khải nghe lời giới thiệu càng thêm bối rối, lo sợ nhìn vẻ mặt Nghiêm Hạo.

Xét về mặt nào đó Ngọc Tú nói không sai, nhưng sao hắn lại chột dạ như vừa làm sai chuyện gì.

Nghiêm Hạo thì nhìn cũng không nhìn họ, chỉ chăm chú cắn miếng táo, chậm rãi nhai nuốt nghiêm túc.

Nuốt được ngụm táo vừa nhai cậu mới lạnh lùng nói

"Tiễn khách."

Hướng Khải liền nắm tay Ngọc Tú về kéo cậu ra cửa.

"Xin lỗi em Tú, buổi tối anh sẽ về sớm."

"Ừ, không sao mà, anh cứ làm việc chăm chỉ đi. Buổi tối chúng ta lại tiếp tục." Giọng cậu nói có ý nói đủ lớn để người trong người ngoài có thể nghe thấy.

Cậu biết có ánh mắt luôn theo dõi họ nên cậu liền áp vào người Hướng Khải.

Mặt cậu để ở cổ hắn, ra sức hôn cổ hắn còn mắt cậu vẫn kiêu ngạo nhìn về phía Nghiêm Hạo.

"Tú...." Hướng Khải bối rối kéo cậu ra.

"Em về trước đợi anh." Cậu cười rồi đi.

Hướng Khải đóng cửa lại, không vội quay lại mà hắn nhìn cửa nhẹ thở ra.

Bây giờ thế nào đây?

Trước mắt tỏ ra bình thường đã.

"Cậu.....cậu ăn trưa chưa? Tôi sẽ.....hâm nóng chút đồ ăn."

Nói là hâm đồ ăn chứ thật ra cũng chẳng còn lại bao nhiêu thứ.

Hắn không nghĩ cậu về nên đã cùng Ngọc Tú ăn rồi, may là vừa bổ sung đồ trong tủ lạnh nên cũng sẽ không quá khó để nấu chút đồ khác.

Chỉ là sự im lặng thờ ơ của ai kia làm hắn thấy lạnh gáy.

Đang đi vào bếp thì Nghiêm Hạo lên tiếng.

"Không cần, no rồi." Cậu đứng dậy.

"Vậy.....vậy sao?" Hắn cười ngượng.

Nghiêm Hạo đi về phía hắn.

"Từ khi nào, có quyền tự ý như thế?"

Hắn cúi đầu nghe âm thanh lạnh lùng đang đi về phía mình, lúc này hắn lựa chọn im miệng.

Nghiêm Hạo đến gần hắn, không nói gì thêm chỉ đưa tay lên kéo cái vạt áo để thấy cổ hắn.

Còn hắn thì run rẩy như chim sợ rung cành.

Hắn theo bản năng chân bước lùi vài bước né đi đυ.ng chạm của cậu, và mông mình đυ.ng phía sau của ghế sofa.

"Sợ cái gì? Biết sợ sao còn làm?"

"Chúng tôi chỉ ăn cơm thôi....không không gây phiền phức gì hết.....chỉ quanh quẩn trong phòng khách...."

"Không làm gì? Ta chắc là đã làm đủ đó chứ?" Cậu nói về dấu hôn in trên cổ hắn cùng vời vẻ kinh thường.

Hướng Khải che cổ ngước lên.

"Không như cậu nghĩ....."

"Ta nghĩ gì ngươi biết sao? Hử?" Vẻ mặt thờ ơ lạng lùng của cậu nhìn hắn.

Tiếp theo không đợi hắn nói thêm lời nào, cậu xoay người hắn lại đẩy hắn về phía trước.

Phía trước là sofa, Hướng Khải sẽ không bị té nhưng eo hắn lại bị lưng sofa chắn lại, nửa thân trước hắn ngã về phía mềm mại của thân ghế, tay hắn chống xuống mặt ngồi của ghế để giữ thăng bằng. Giờ hắn như bị treo trên lưng ghế, mông buộc phải nhếch cao.

Hắn không có thế để ngồi dậy vì Nghiêm Hạo đang chặn ở phía sau.

"Chỉ loanh quanh trong phòng khách? Vậy thì ở phòng khách vậy?"

Hắn nghe không hiểu cậu muốn nói gì nhưng tiếp theo tuyệt đối không thoải mái chút nào.

Nghiêm Hạo mạnh tay kéo quần hắn xuống, với tư thế treo này hai chân hắn thẳng tấp nên quần cũng thuận theo rơi xuống mắt cá chân.

Cậu mạnh tay đến nỗi có thể thấy phía trên mông có một hai đường thẳng nhỏ ửng lên tạo ra từ móng tay. Nửa người dưới không chút mảnh vải che làm hắn hoảng loạn ý định chống tay dậy nhưng bất thành vì Nghiêm Hạo đang ấn lưng hắn xuống. Hai bàn tay chống ở chỗ mềm mại nhưng Hướng Khải có cảm giác thân thể đang dần lạnh lẽo.

Biết mình sẽ bị gì tiếp theo, hắn liền không nhịn được khàn khàn mà cầu xin

"Đừng mà, đừng mà....không muốn..."

Sau đó trong phòng khách nghe được tiếng chát chát rõ ràng.

Tiếng da thịt bị đánh.

"Đau quá....đừng mà...cậu...cậu đừng đánh nữa...."

Nghiêm Hạo đang lạnh lùng cầm dây nịt đánh vào cái mông đang chật vật kia.

Cậu mạnh tay đến nỗi mỗi một lần roi đều khiến mông ai kia đỏ đến muốn rỉ máu.

Hắn nhiều lần muốn đứng thẳng dậy đều thất bại, mặt sofa mềm mại mỗi lần hắn chống lấy lực nó sẽ lúng xuống, đến kia hắn loay hoay cố ưỡn nữa thân trước lên thì Nghiêm Hạo sẽ dùng thắt lưng đánh mạnh hắn.

Sau vài lần hắn đành từ bỏ, mặt cho bị đánh như trẻ em làm sai và cố không để bản thân khóc.

Nửa thân dưới không mảnh vải, nhất là chỗ phía trước của hắn cứ theo cú đánh của Nghiêm Hạo mà không ngừng ma sát vào lưng ghế

Lúc này cơ thể hắn đã triệt để phản bội hắn, đang phải bị đánh đến đổ máu mà vẫn có thể có phản ứng.

Hắn nhục nhã vùi mặt vào sofa che dấu đi.

Nhưng vẫn là không qua mắt được ai kia.

Cậu vứt thắt lưng sang một bên, nhìn cặp mông run rẩy chằng chịt những vết đánh chồng lên nhau.

Như đang né tránh, như đang mời gọi.

"Lại có phản ứng? Cơ thể dâʍ đãиɠ."

Cậu đưa tay lên tách cánh mông ra hai bên để lộ mật huyệt đang cố sức siết chặt miệng động kia.

Cậu đẩy một ngón tay vào.

"Ah....đau quá..."