Tổng Tài Là Hài Tử Của Ta

Chương 51

Hôm sau Hướng Khải đã chuẩn bị đến nhà Nghiêm Hạo để nấu ăn dọn dẹp như thường lệ.

Mối quan hệ này hắn thật sự không thể nói bỏ là có thể bỏ được. Cũng xem như trả nợ cho cậu ta, món nợ mà hắn dùng cả đời để trả.

Hắn cũng biết rõ cậu ta bắt ép hắn, bắt hắn làm theo ý cậu cũng chỉ vì cậu đang cố ý dày vò hắn.

Sự dày vò này hắn cảm nhận được sâu trong xương cốt rồi. Cũng biết cậu ta cũng đã trải qua những gì. Thanh niên hơn 20 có chức có quyền có gia thế hùng mạnh thì sao chứ? Cậu ta đã biến chất từ lâu rồi.

Phía sau vẻ lạnh lùng kia chỉ là một đứa trẻ, đôi lúc hắn muốn giang tay ôm lấy cậu giúp cậu gạt đi gánh nặng vô hình kia. Nhưng kẻ làm cha như hắn không giúp ích được gì.

Hơn nữa hành động của cậu đối với hắn quá cực đoan, làm hắn thực sự sợ và muốn bỏ trốn khỏi cậu.

Nhưng đến cuối cùng thì hai người vẫn ở trong mớ bòng bong này.

Ngọc Tú thấy Hướng Khải đã chuẩn bị xong cậu nhăn mày.

"Khải, anh nhất định phải đi đến nhà cậu ta sao?"

"Ừ, anh sẽ về nhanh mà."

"Không thích, Khải không phải anh nói cậu ta rất khó tiếp xúc sao? Cũng đã làm điều không đúng với anh sao anh còn đến đó làm"

"Không làm thì đền hợp đồng, số tiền..."

Không chờ hắn nói tiếp cậu xen vào: "Em trả, em giúp anh trả."

"Sao anh để em cực khổ được, không sao đâu." Hắn cười.

"Thôi được, em đưa anh đi." Cậu đành bất đắc dĩ mang Hướng Khải đi làm.

Hướng Khải đi chợ xong vào nhà, định là để đồ sau đó lên đánh thức Nghiêm Hạo và đi làm bữa sáng là vừa lúc Nghiêm Hạo đã chuẩn bị xong.

Nhưng hôm nay hắn tính lầm rồi.

Vừa mở cửa ai kia đã ngồi ở phòng khách xem tivi.

Bình thường cậu không phải rất ghét xem tivi buổi sáng sao? Hôm nay có tâm trạng à?.

Không hiểu sao lúc đó Hướng Khải lại buộc miệng nói một câu.

"Cậu chờ tôi à?"

Nghiêm Hạo lạnh lùng lườm hắn, rồi lại tắt tivi đi lên lầu.

Gì vậy?

Cái lườm đó chắc là bảo hắn đừng suy nghĩ nhiều đi.

"Cậu không ăn sáng mà đi ngủ tiếp sao?"

Lại là cái lườm kia.

À, chắc là đi thay đồ rồi.

Hướng Khải tỏ vẻ gật đầu rồi đi vào bếp chuẩn bị.

Bận rộn như thường nhưng mà có điều....

Hắn không nhận ra hắn đã đạt tới trình độ không cần nghe đối phương nói gì cũng hiểu được đối phương muốn làm gì.

Là cha con thần giao cách cảm?

Cũng khó nói.

Sau đó, Nghiêm Hạo vẫn bình thường mang dáng vẻ lạnh lùng tổng tài của mình đi làm.

Hướng Khải thì vẫn dọn dẹp làm nghĩa vụ của mình.

Chỉ là hôm nay hắn không ngờ tới buổi trưa Ngọc Tú đã tới tìm hắn.

Nhắc đến làm hắn nhớ cảnh tượng hôm qua.

Là đàn ông có nhu cầu bình thường mắt thấy người mình yêu thương gợi cảm như vậy thì dù hắn có yếu đuối nhu nhược thì vẫn muốn ôm mỹ nhân vào lòng.

Chỉ là không hiểu sao trong gian đoạn mấu chốt bản thân lại nhớ đến người khác.

Tuy hắn khá bị ám ảnh hành động của Nghiêm Hạo mang đến nhưng dường như cơ thể hắn như có một loại phản ứng nào đó. Khi nhớ đến cậu ta hắn sẽ run và né tránh, bị người khác cường bạo thì có gì vui vẻ đâu chứ.

Lúc bắt đầu Nghiêm Hạo sẽ rất thô bạo nhưng sau đó cậu lại rất ôn nhu, vẫn là động tác mạnh mẽ hay trêu chọc hắn nhưng hắn có thể cảm nhận cậu sẽ không làm hắn bị thương.

Và giờ khi nghĩ đến cậu hắn không run hay sợ hãi tột độ nữa.

Thật xấu hổ.

Chẳng lẽ hắn bị thuần hoá......nằm dưới rồi sao?.

Ngọc Tú vẫn có thể quyến rũ hắn nhưng cơ thể hắn lại không theo điều khiển bản thân nữa. Một dạng né tránh.....thủ tiết thân thể??.

Mạnh mẽ lắc đầu.

Vấn đề nhạy cảm này tạm thời bỏ qua một bên.

Hắn nên tìm cách bồi thường cho Ngọc Tú thì hơn, hôm qua hắn đẩy vai cậu, từ chối chủ động của cậu ấy. Hắn thấy thật có lỗi.

Bởi thế khi cậu nói sẽ ở lại ăn trưa với hắn, hắn liền không từ chối.

Dù sao Nghiêm Hạo cũng không bao giờ về ăn bữa trưa nên hắn không sợ cậu ta sẽ đυ.ng mặt Ngọc Tú.

Nên Ngọc Tú có yêu cầu gì hắn liền đáp ứng, họ ăn trong vui vẻ.

Hôn nhau vài cái lại không thiếu.

Hôn môi má, hôn khoé miệng, ôm nhau cười nói không suy nghĩ gì khác.

Nhưng người tính không bằng trời tính.

Hắn đinh ninh Nghiêm Hạo không về nhưng hôm nay Nghiêm Hạo lại về thật.

Nghiêm Hạo vừa vào cửa đã thấy Ngọc Tú đang ôm cổ hôn má Hướng Khải.

Hướng Khải lại đang gọt trái táo cho cậu.

Phòng khách của Nghiêm Hạo ngập tràng không khí nồng ấm, tim bay phấp phới, hoa lá cũng không biết từ đâu hiện ra.

Vẻ mặt người ngoài cửa thăng trầm khó đoán.

Lúc này Ngọc Tú đã chú ý đến người ngoài cửa, đây là lần đầu tiên cậu thấy người mà Hướng Khải đã nhắc tới. Con trai gì đó của hắn cũng là người có mối quan hệ mờ ám với cha mình.

Hừm, đúng là đẹp trai thật.

Khí chất lạnh lùng, cao lãnh, thu hút ánh nhìn của người khác lại cộng thêm gia cảnh địa vị có máu mặt trong xã hội, thì chỉ cần cậu ta thích thì cái gì cũng được bày ra trước mắt.

Loại này Ngọc Tú cậu thấy nhiều đến nhàm mắt rồi. Cậu cũng biết có bao nhiêu người tình nguyện mò lên gường cậu ta, không chỉ tình mà còn tiền.

Có quan hệ cha con thì sao? Không phải cũng gặp dịp là chơi sao?

Có mấy ai thật lòng?

Một người sống nhờ lên gường đàn ông như Ngọc Tú đã có đủ kinh nghiệm cũng đủ hiểu biết đàn ông cần gì muốn gì nên từ lâu cậu đã từ bỏ cái chuyện tin tưởng vào tình yêu hạnh phúc rồi.

Nhưng với Hướng Khải thì không.

Hắn hiền hậu lương thiện, có nhút nhát hơn những đàn ông khác nhưng hắn tốt gấp vạn lần họ.

Hắn không chê cậu, cũng đủ yêu thương cậu.

Lúc trước mù mắt chạy theo vật chất sa hoa để rồi nhận ra bản thân đã sai. Cậu phải lấy lại cái vốn dĩ là của mình thôi.

Và tên công tử này không thể nào cản đường hắn được.

Tuyệt không cho.

Nghiêm Hạo thấy rõ ánh mắt kiêu ngạo thù địch của Ngọc Tú dành cho mình.

Cậu vẫn ôm lấy cổ Hướng Khải nhưng ánh mắt tự tin kia giống như muốn nói với Nghiêm Hạo là người trong tay là của cậu ta.

Trên hết nó còn mang ý bảo Nghiêm Hạo: Lùi lại đi!