Lúc về đến nhà hai người cũng vẫn rất vui vẻ nói cười nhưng Ngọc Tú lại có cảm giác Hướng Khải như lảng tránh ánh mắt cậu.
Hắn vẫn như thế, nhưng có gì đó không đúng
Thời tiết đúng là có phần lạnh nhưng trong nhà của cậu có máy sưởi ấm mà, hắn đâu cần mặt áo cổ cao thế?.
Từ sofa Ngọc Tú luôn chăm chú theo dõi con người đang bận bịu trong căn bếp kia.
Hướng Khải chuẩn bị xong đồ ăn thì cũng thoải mái gọi cậu vào ăn.
"Khải à, anh lạnh lắm sao?"
"Không lạnh, không lạnh,"
"Vây sao mặc áo cổ cao vậy?"
"À....thì....anh mặc vậy mới không lạnh, haha." hắn cười ngượng.
"Có gì giấu em đúng không? Khi nói dối ngón út anh luôn co chặt lại."
Nghe thế hắn liền buông lỏng bàn tay, vẫn cố giải thích trong ngượng ngạo.
Và dĩ nhiên không thoát khỏi người đa nghi như Tú.
"Muốn làm em giận phải không?"
Một câu phủ đầu.
Hắn đành giơ cờ đầu hàng, nhẹ nhàng kéo cổ áo xuống để lộ cái cổ gầy mà bây giờ điểm nhấn là một vết nhỏ tròn trên đó.
Với kinh nghiệm đầy mình như Tú nhìn một phát là nhận ra đó là dấu hôn, cậu liền nổi giận đến cơm nuốt không vô.
Đồng chí Hướng đành dùng hết ba tấc lưỡi nói đến mỏi miệng chỉ mong cậu không cần hiểu lầm hắn.
"Vậy anh nói anh và tên chủ nhà đó là gì?"
Bí đường hắn đành chọn nói thật.
Hướng Khải kéo cậu ngồi xuống bắt đầu kể chuyện sau khi họ chia tay.
Chuyện gì cũng nói hết và đơn nhiên chỉ có chuyện là hẳn bị cường bạo là không thôi. Ai lại nói ra việc mình bị cường bạo bởi chính con trai mình chứ.
Nhưng với người đa nghi và biết nhìn người như Tú thì có che dấu cậu cũng nhận ra gì đó.
"Tại sao cậu ta hôn cổ anh?"
"Này....không phải hôn chỉ là tai nạn mà thôi."
"Được rồi, không nói về cậu ta nữa, mình ăn cơm đi."
"Ừ."
Thấy cậu không truy cứu nữa làm hắn nhẹ nhõm như trút được cả tấn gánh nặng.
Từ lúc bước ra khỏi cửa không biết phải làm sao nhưng giờ xem ra ổn rồi.
Sau đó thì Ngọc Tú đi tắm, còn Hướng Khải thì ngồi xem báo. Chính mình chăm chú tìm việc xem còn công việc gì hợp với mình.
Hắn chuyên tâm đến nỗi đã không để ý xung quanh.
Ngọc Tú vừa tắm đi ra, hương thơm của sữa tắm lan ra khắp phòng.
Cậu chỉ mặt một cái áo ba lỗ cùng quần đùi ngắn cũn, để thân hình mảnh khảnh trắng trẻo đầy đặn của mình.
Từ mọi góc độ cậu đều rất câu dẫn người khác.
Đưa khăn lên lau đi tóc còn ướt nước, di chuyển về phía có Hướng Khải đang ngồi.
Trong không khí hắn ngửi được mùi thơm nhẹ, liền biết Tú đã tắm xong. Hắn ngẩn đầu liền thấy cậu ở trước mặt.
Hắn ngẩn ngơ nhìn chằm chắm vẻ xinh đẹp của cậu, gương mặt từ từ đỏ lên.
"Sao thế?" Cậu cười.
Nhìn vẻ ngờ nghệch của hắn cậu biết hắn không kìm được, chính là cậu cố ý như vậy với hắn, cố ý sεメy trước mặt hắn.
"....Em thật đẹp..." Cười ngu.
"Thật sao?" Cậu nhẹ nhàng hỏi.
Đồng thời cũng tiến lại mở chân ngồi trên đùi hắn, tay vòng qua cổ hắn, mặt đối mặt quyến rũ nhìn hắn cười.
Cậu ôm cổ hắn làm điểm bám rồi hơi ngã lưng ra sau, phần dưới của cậu -cái mông nhẹ nhàng nhíc sát vào phần dưới của hắn.
Một cánh tay đưa xuống, ngón tay thon dài kia nhẹ nhàng cào cào trước ngực hắn.
"Vậy anh nói cho em biết chỗ nào của em đẹp?"
"....Tất.....tất cả." Hắn như bị bỏ bùa, giờ phút này Ngọc Tú bảo gì hắn trả lời đó.
Mắt nhìn đôi môi mọng kia mấp máy, nơi ngực cảm nhận từng cái gãi nhẹ của cậu.
Lửa nóng trong hắn phút chóc nổi lên, thật xấu hổ.
"Anh nói rõ, nói rõ chỗ nào thì cho anh sờ. Anh muốn sờ hay không?"
Cậu nắm tay hắn đưa lên eo mình, tự điều khiển tay hắn kéo một phần áo của mình để hắn nắm chính là làn da ở eo mình.
Hướng Khải như bị say mê trong đó, tay chạm vào thật ngại ngùng.
Ngọc Tú nhìn vẻ mặt hắn liền cười nhẹ, cậu tiếng lại gần hôn mang tai hắn, nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ trái tai của hắn.
Hướng Khải thở ra hơi thở thoải mái.
Ngọc Tú di chuyển lên tai hắn định nói vài câu kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn.
"Sẽ thoải mái ngay thôi."
Đang trong thiên đàng của hưởng thụ chợt nghe một câu làm hắn bừng tĩnh.
Đại não nhanh như chóp gợi lại những hình ảnh trong quá khứ.
Có một thanh niên ác mai đè hắn nhục mại cưỡng ép hắn. Câu nói mà mỗi lần cậu đè hắn ra gường, xé quần áo hắn làm đủ mọi tư thế bức ép hắn khóc lên. Như ác ma nhìn gương mặt đẫm lệ của hắn, làm hắn khổ sở rồi lại bảo "Sẽ nhanh thấy thoải mái thôi".
Ngay lập tức cơ thể theo tự nhiên lại kháng cự.
Ngọc Tú bất ngờ vì hắn đẩy vai cậu ra.
Hắn bối rối đỡ cậu dậy rồi nhanh chóng đi mất với lý do đến lượt của hắn tắm.
Lúc này trên sofa Ngọc Tú với vẻ giận dữ, không cam tâm đấm vào ghế.
Đã gần được rồi mà lại thất bại.
Hắn không nói thì không lẽ cậu không biết hay sao.?
Giữa hắn và tên kia đứa con gì đó căn bản là có gì đó. Dấu vết kia chắc chắn là dấu hôn.
Khiến cả hắn dám từ chối cậu.
Hừ, Đồ của Ngọc Tú này, ai cũng không cho lấy.
Chắc chắn phải làm rõ.