Trong văn phòng của Nghiêm Hạo.
"Này, xem ra anh trai đã thiết lập mối quan hệ với bên Triết thị." San San bắt chuyện.
"Thì sao?" Nghiêm Hạo vẫn bình tĩnh làm việc.
"Cậu không lo sao? Nói thật anh ta cũng nhanh quá đi, vừa kí hợp đồng lại tạo được mối quan hệ tốt với đối tác, xem ra anh ta thật đáng gờm."
Cô chống cằm nhìn cậu.
"Đây là thời điểm cuối năm, đương nhiên phải chạy nước rút rồi. Hơn nữa công ty cũng được lợi không nhỏ."
"Hơiiii,.. cậu vô tư có chủ ý hay không có chủ ý vậy? Khó hiểu."
"Không cần chị hiểu, nếu muốn trốn việc thì cũng đủ rồi đã quá giờ ăn trưa hơn 45 phút rồi."
"Hừ, ác ma. Câu là ma vương đương nhiên sẽ không biết cảm giác của nhân viên văn phòng. À mà, này cái tên tài xế kia cứ úp mở hỏi thăm vị đại thúc giúp việc nhà cậu."
"......rảnh lắm sao?" Cậu ngước lên lạnh lùng nhìn cô.
"Cậu nói ai nha?" Cô khoanh tay.
"Anh ta, đương nhiên bao gồm chị."
San San giận dữ, nện đôi cao gót của mình đi ra ngoài, trong miệng lầm bầm vài câu không hay ho.
Nghiêm Hạo nhìn người đã rời đi, lạnh lùng cúi xuống tiếp tục làm việc. Đầu bỗng nhiên nhớ lại hôm trước.
Chợt cậu giơ tay thẳng tay ném cây bút mực trong tay ra xa, thở một hơi giận dữ.
Cứ nhớ lại cảnh lão kia đê tiện đòi tiền thì cậu đã không kìm được tâm tình.
Mất cảm giác làm việc, cậu xoay ghế nhìn ra bên ngoài cho giảm bớt cơn tức vô cớ này.
Chưa bao giờ, hay ai đó làm cậu mất bình tĩnh như kẻ đê tiện đó. Tâm tình cứ mất kiểm soát khi chuyện liên quan đến hắn.
Tột cùng hắn có bộ mặt thật sự là gì đến giờ cậu vẫn không nhìn ra.
Ban đầu giữ hắn vì muốn xem rõ hành động của hắn, muốn thấy hắn có âm mưu gì với mẹ của mình không.
Nhưng cả quá trình trừ lần mẹ cậu đến ra thì hắn chưa bao giờ lén lút liên lạc hay gặp riêng cả.
Sáng thức dậy chuẩn bị bữa trưa, quét dọn sau đó tự trở về nhà hắn, đến tối lại trở lại nấu cơm. Theo lời mẹ cậu hắn có thể ở lại, nhưng cậu chưa bao giờ sắp xếp cho hắn một phòng nào.
Hắn cũng không nói gì, đêm đến nằm trên sa lông vẫn ngon giấc nên cậu càng không quan tâm hắn.
Có đôi khi hắn cứ ngơ ngơ ngốc ngốc, chẳng hiểu lo sợ cái gì. Nhiều khi cậu chỉ nhắn nhở vài thứ hắn cứ rối rít nhận sai, ngu ngốc làm người khác không biết hắn làm sao sống đến giờ.
Nhưng lạ ở chỗ cậu lại muốn khi dễ hắn, không hiểu sao vẻ mặt bối rối ngơ ngốc kia làm cậu muốn cười. Nhiều khi khinh dễ hắn đến độ đau lòng, khuôn mặt có tuổi hiện lên sự ủy khuất như muốn khóc nhưng vẫn kiên cường nín nhịn.
Bị cậu đè ra làʍ t̠ìиɦ vẫn cố gắng tỏ thái độ chết không chịu, mặc dù cơ thể lại khát khao người đến làm cho khóc lã ngất đi mới thôi.
Cứ tưởng đó là mặt duy nhất của hắn, suy nghĩ của cậu về hắn có phần cải thiện.
Đến đêm hôm trước, từng lời hắn nói cậu vẫn nhớ rõ.
Hoá ra tất cả chỉ là diễn, đến cuối cùng mục tiêu của hắn chỉ có tiền.
Bây giờ, nhìn hắn chỉ làm cậu ghê tỏm hơn.
Tuy cậu nói đuổi hắn đi nhưng cậu biết hạn người đó sẽ không rời đi sớm vậy. Để xem hắn lại làm sao moi tiền cậu.
Sẽ dùng cơ thể dơ bẩn đó hay âm mưu đâm sau lưng cậu.
Thì ra chẳng có ai đáng tin.
Nhưng sao, cậu lại nghĩ muốn nhìn thấy hắn.
Chỉ là nhìn hắn dọn cơm cho mình. Vậy thôi.
Nghiêm Hạo ngả lưng ra ghế, ngẩn mặt lên nhắm mắt dưỡng thần.