Một chiếc xe màu trắng sang trọng đi vào một nhà hàng năm sao.
Người bước xuống là một người phụ nữ sang trọng, có phần hơi loè loẹt nhưng bà vẫn giữ thái độ quý phái của mình.
Nhân viên thì chỉ chú tâm phục vụ, mời bà xuống xe.
Người quả lý ra tận cổng kính cẩn ríu rít chào mừng bà ta.
Thấy mấy nhân viên khúm núm nhìn sắc mặt của mình bà cười khinh thầm trong lòng, và hưởng thụ cảm giác được phục vụ này.
Không ai khác hơn đây là vợ chính thức của nhà họ Nghiêm. Phu nhân Bảo Ngạn.
Bà theo chỉ dẫn của nhân viên vào một phòng ăn dành cho VIP.
Phòng lớn trang trí theo phong cách châu âu thế kỷ xưa. Bên trên là chùm đèn lớn, bên dưới là bàn hình chữ nhật dành cho mười người, đã được set up ngay ngắn.
Phía bên ngoài là mặt kính lớn có thể nhìn ra ngoài phong cảnh bên ngoài.
Bà vừa bước vào đã thấy cậu con trai cưng của mình đang đứng bên cửa kính một tay đút túi quần, một tay cầm ly rượu nhấm nháp nhìn ra cảnh vật buổi tối hoa lệ bên ngoài.
"Cục cưng của mẹ." Bà Bảo Ngạn bước nhanh đến chỗ con trai mình.
"Mẹ." Anh cười với bà "dọn món" sau đó quay ra nói với nhân viên.
"Ngồi ngồi, cục cưng làm có mệt không? Thằng con hoang kia có ức hϊếp con không? Nói mẹ biết mẹ sẽ làm chủ cho con."
"Mẹ, không cần lo, vẫn rất tốt, cậu ta vẫn là một tổng tài tốt."
"Hừ, sao tốt bằng cục cưng của mẹ. Hợp đồng kia là con dành được trước khiến cha rất hài lòng. Con cứ tiếp tục hạ bệ nó cho mẹ."
"Được, được con trai hiểu rồi. Mẹ mau ăn đi. Con đã dặn đầu bếp mang món ngon cho mẹ."
Hai mẹ con vẫn vui vẻ ăn cơm. Sau đó Nghiêm Tuấn đi ra ngoài, anh bước qua sảnh.
Lúc này ở quầy lễ tân, có một thanh niên anh tuấn, khí chất hơn người. Từ trên xuống dưới là đồ hiệu sang trọng, bộ vest mắc tiền được làm riêng biệt.
Anh mang một vẻ khác người, thu hút ánh nhìn dù là trong đám đông.
Nghiêm Tuấn nhận ra anh ta liền đi tới.
"Chủ tịch Triết?" Anh lịch sự gọi.
"....À, chào anh."
"Thật trùng hợp chúng ta lại gặp nhau."
"Phải." Người kia cười lịch sự lại.
"Anh đến đặt bàn sao? Thật xin lỗi hôm nay chỗ chúng tôi đã kín bàn."
"Vậy à, thật tiếc."
"Không biết anh đi mấy người? Chúng tôi còn một phòng VIP."
"Chỉ hai người thôi, vừa may tôi cần một phòng riêng." Anh cười khó hiểu, như đang âm mưu gì đó.
"Tôi sẽ sắp xếp." Nghiêm Tuấn thân thiện mời đường.
Người thanh niên, đi đến hàng ghế chờ bắt một người đang ngồi đợi theo.
Một đại thúc, ăn mặc đơn giản có phần quê mùa, vừa nhìn đã biết hắn chỉ là người bình thường nhưng lại được một thanh niên có chức quyền lôi kéo.
Ba người đi vào thang náy, Nghiêm Tuấn đứng cạnh hộp số bấm thang máy còn hai người kia đứng một góc.
Vị đại thúc có vẻ lo sợ, nét hoang mang hiện rõ trên mặt hắn.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Hắn khẽ hỏi thanh niên.
"Đi ăn, đại thúc ngươi lại suy nghĩ gì?" Người thanh niên quay qua nhếch mép bỡn cợt.
"Ta chẵng nghĩ gì cả." Hắn khẽ nhíu mày quay đầu không nhìn thanh niên.
Cậu ta âm thầm đưa tay vòng qua eo hắn nhẹ nhàng ép hắn gần mình.
"Ta cho ngươi bữa ăn coi như đã hứa, còn lại phụ thuộc vào ngươi." Anh ranh mãnh nhìn đại thúc.
Âm thanh của hai người không lớn nhưng trong trong gian kín của thang máy lại vô cùng mờ ám.
Nghiêm Tuấn vẫn bình tĩnh xem như chưa nghe gì. Trong đầu âm thầm suy nghĩ.