Tổng Tài Là Hài Tử Của Ta

Chương 31

"Dừng, dừng lại....."

Âm thanh mờ ám vang ra.

"Cậu mau buông....ah."

"Câm miệng, nếu còn thừa sức thì mở chân lớn một chút."

Người thanh niên hung hăng đánh vào mông ai kia.

Rõ ràng đang bình thường sao lại thành tư thế ám muội thế này?

Hướng Khải cũng không biết giải thích thế nào.

Cậu thanh niên kia có dòng máu của hắn, là kẻ rất thất thường. Sau một thời gian ở bên cạnh cậu ta hắn rút ra được điều đó.

Đối với người ngoài thì lạnh lùng, đối với mẹ thì ân cần chăm sóc, đối với đồng nghiệp thì nghiêm túc, báo đạo.

Luôn giữ giới hạn nào đó với các mối quan hệ trên.

Chỉ duy độc có hắn thì cậu ngoài giận dữ, cường đoạt ra thì chẳng có cái gì gọi là giới hạn. Cứ như hắn là bao cát cho cậu chà đạo khi dễ.

Cứ gặp hắn là cậu lại mắng vài câu, đôi khi cố ý moi móc làm hắn đau lòng, không thôi lại đè ra cởϊ qυầи áo của hắn bày ra vài thứ khó coi.

Nhất là cậu rất thích đánh mông hắn, dù cặp mông đó chẳng có bao nhiêu thịt.

Giống như tên biếи ŧɦái hai mặt vậy.

Hôm nay không ngoại lệ.

Không biết ai ở ngoài chọc giận ma vương, bây giờ cậu phát tiết trên người hắn.

Cậu đè lưng Hướng Khải, đứng phía sau không ngừng đâm hung khí của mình vào Hướng Khải.

Nửa người trước của hắn áp sát trên mặt bàn, vô lực chịu tác động mạnh từ phía sau.

Trên người chỉ còn sót mỗi cái áo, nhưng phần trước cứ ma sát mặt bàn nên chẵng giảm đau được bao nhiêu.

Ngực thì bị ép, hai chân thì phải mở rộng miễn cưỡng tiếp nhận bão táp ập đến.

Nghiêm Hạo thì ở phía sâu vẫn vững trải, đung đưa hông mình đẩy nhanh về phía trước. Mỗi động tác của cậu làm bàn lệch sang mấy cm.

Tư thế này làm hung khí nóng càng đi sâu hơn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tăng gấp bội, khiến Hướng Khải khóc ra tiếng.

Thân thể chẳng có bao nhiêu thịt, khuôn mặt chẳng thể tầm thường hơn, lại mang dòng máu trói buộc nhau lại khiến cậu tổng tài thoải mái phát tiết.

Ra ngoài tìm MB là chuyện dễ dàng với cậu, chỉ là cậu muốn nhìn bộ mặt ủy ức của kẻ hèn này. Muốn khiến hắn đau khổ lại mang lại thú vui kì lạ cho cậu, không giải thích được.!

Hiện tại chỉ biết da hắn còn tốt, tiếng rên lọt tai, lỗ nhỏ nuốt cậu đến thoải mái là được.

Mặc kệ dòng máu trói buộc kia.

Cậu không ngừng lại, nghĩ mình sắp ra liền nâng một chân của hắn lên, co lại để trên mép bàn.

Đột ngột đổi tư thế, làm Hướng Khải bất ngờ.

Đồng thời bên trong lại đỉnh lên điểm nào trong người hắn, nửa phần dưới hắn siết chặt.

Lại đồng thời Nghiêm Hạo bắng ra thứ nóng kia ngay điểm đấy, làm Hướng Khải kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nắm chặt bàn tay, mặt ngẩn lên hít khí.

Nghiêm Hạo phía sau thì vừa bắn ra lại bị siết chặt, vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng thoải mái. Cậu chống tay bên hông hắn hơi cúi người điều chỉnh nhịp thở của mình.

Hai người đạt cao trào đang thở ra hơi thở tràn ngập tìиɧ ɖu͙©, nhưng vẫn trong tư thế đó.

Nửa người sau chỉ còn một chân chạm đất, nhưng nó cũng không còn bao nhiêu sức, run run chống đỡ.

Cứ tưởng cuộc hoang ái đi qua thế nhưng cự vật bên trong không có dấu hiệu đi ra. Miệng huyệt thì mềm mại giãn ra dần, dòng dịch trắng men theo kẻ hở từ từ chảy ra.

Khung cảnh yêu mị làm người khác chỉ muốn che mặt.

"....cậu...sao còn...chưa..?" Giọng khàn khàn hỏi.

"Đừng cử động..."

Cái mông kia cứ run run, nhúch nha nhúch nhích, như đang khiêu kích ai đó.

"Hừ, giỏi giả vờ, còn muốn nữa sao? Nhiêu đây dịch trắng đủ để ngươi đẻ mười đứa."

"Tôi là đàn ông...." Không cam lòng cãi lại.

"Bị làm còn là đàn ông sao?"

"Cậu,....tôi và cậu như vậy đã là trái đạo đức. Cậu không nên tiếp tục."

"Sao? Sợ cháy dưới địa ngục sao? Dù có cháy thì lần này ta cũng kéo ngươi theo."

Cậu cúi người kề sát lỗ tai ai kia thì thầm.

Lời nói bên tai làm hắn ngại ngùng cùng đau xót, không kiên nhẫn liền nghiên đầu đi tránh tiếp xúc với ai kia.

"Lại nhúch nhích! Con mẹ nó muốn chết?"

Tay cậu nhanh chónh bóp một cách mông của hắn

"Không có....không có..."

Hắn chống tay nâng ngực cách khỏi mặt bàn mạnh mẽ lắc đầu phủ nhận.

"Hừ, muốn thì ta cho ngươi, lão già." Cậu cười khinh.

Cảm thấy cự vật trong người không biết thế nào lại như to lên.

Không phải nha, cậu đang nói ngược đi.

Sau đó hơn nửa giờ sau Hướng Khải mới thật sự được buông tha.

Hắn mệt mỏi ngồi dưới sàn, tay kéo kéo cái áo duy nhất trên người che đi phần dưới đang bê bết tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Còn cậu thanh niên đã thoã mãn liền ung dung uống nước, dùng giấy lau đi vết bẩn trên người.

Hướng Khải nhìn cậu, trong đầu suy nghĩ sau đó cắn môi như muốn nói điều gì.

Hắn thật sự rất sợ đứa con này, nhưng hắn không còn con đường nào khác.

"Còn ngồi trơ ra đó bao lâu? Mau dọn dẹp đi."

"....cậu quên gì một điều."

"Quên? Ta chẳng quên gì cả."

"Trả tiền...., cậu phải trả tiền."

"Cái gì?" Vẻ mặt cậu nhăn lại cố xác định mình không nghe nhầm.

"Là trả tiền....cậu....làm tôi.."

"Nhắc lại đi."

"Đời chẳng có gì miễn phí cả, cậu đã thoải mái thì....hãy trả tiền.." Hắn cố nói rõ cho Nghiêm Hạo nghe.

Nghiêm Hạo không có biểu tình nhìn hắn chật vật ngồi trên sàn, sau đó đi vào trong một lúc.

Vẻ mặt bây giờ của cậu lạnh lùng hơn bao giờ hết, tay cầm một cộc tiền.

"Tiền mặt, cầm rồi cút."

Cậu thảy vào mặt Hướng Khải như cho đi thứ gì đó rất dơ bẩn, mà nhanh chónh không muốn nhìn đến.

Cậu quay lưng đi lên lầu.

Hướng Khải mím môi nhịn cơn đau, mà từ từ gom nhặt từng tờ tiền một rơi trên sàn.

Vài giọt trong suốt mang vị mặn lặng lẽ thấm ướt lờ tiền trên tay.