Tổng Tài Là Hài Tử Của Ta

Chương 34

Sau khi có số tiền Hướng Khải lập tức đi vào bệnh viện đăng kí cho cha hắn làm phẫu thuật.

Dù số tiền hắn hiện có chỉ là một phần nhỏ nhưng hắn đã thoả thuận được với biện viện, nên trước mắt hắn trả một nửa, nửa còn lại hắn sẽ nhanh chóng thanh toán.

Điều quan trọng là cha hắn cần được phẫu thuật ngay.

Chỉ tiếc......

Hắn vất vả lo nghĩ thế nào thì cũng không kịp nữa.

Khi vừa chạy vào, Hướng Khải đã nghe tin cha hắn đã qua đời.....

Đêm qua ông khó thở nhưng đã không gọi y tá.

Lúc đó ông nhớ cảnh mình đã là gánh nặng của con trai bao năm qua.

Phẫu thuật thì sao? Ông cũng già rồi

Thời gian của ông đã cạn không nên lãng phí thêm gì từ con trai vất vã của mình.

Và ông quyết định tự mình rút ống thở, rời khỏi thế gian.

Hướng Khải nghe bác sĩ nói nguyên nhân cái chết của cha mình mà cả người chết lặng.

Hắn vô thần ngồi trên ghế không chút cảm xúc.

Một giọt nước mắt cũng không rơi ra.

Chuyện đến quá nhanh.

Mẹ của hắn nghe tin đi đến, nhìn chồng bệnh tật cuối cùng cũng chết làm bà thấy như trút được gánh nặng.

Đừng trách bà vô tình, cho dù ông ta mổ thành công thì sao cũng đã vào độ tuổi nghỉ hưu, ai sẽ nhận ông ta làm việc?

Rồi bà lại phải nuôi thêm một miệng ăn sao?

Ít ra khi ông chồng chết rồi vẫn còn tiền phẫu thuật chưa kịp đóng.

Nếu mang đi đầu tư chắc chắn sẽ giàu to.

Bà đứng ở phòng bệnh không nhìn con trai khốn khổ của mình như thế nào mà đang khẽ cười vẽ lại viễn cảnh bản thân sẽ giàu sang lần nữa.

Còn Hướng Khải hắn không suy nghĩ được gì nữa.

Có lẽ là nhẹ nhõm có thể là thống khổ.

Hắn không biết nữa.

Chỉ thấy nếu mình nhanh hơn đem tiền đến chuyện này sẽ không xảy ra.

Lẽ ra đêm qua sau khi Nghiêm Hạo đưa tiền hắn nên lập tức đi ngay.

Rất nhiều lẽ ra, nếu như ở trong đầu hắn.

Nhưng sự thật vẫn là sự thật.

Hắn không chịu được nữa, cảm thấy thế giới xung quanh tan rã đổi màu đen tối quấn lấy hắn.

Yếu đuối đến không đứng vững, mong mỏi ai đó bên cạnh lúc này....

Hắn muốn nhìn mặt cậu, chỉ một lần.

Hướng Khải run rẩy lấy điện thoại nhấn nút gọi.

"......Ngọc Tú,......anh....cha anh qua đời rồi.....anh. .không....biết"