Chóp mũi gần trong gan tất, hai cặp mắt nhìn thẳng nhau.
Không khí bỗng kì quái lạ thường.
Chỉ một thời gian ngắn mà tiếp xúc thân mật làm cho khuôn mặt trung niên có vẻ mệt mỏi của Hướng Khải bối rối xấu hổ.
Bao nhiêu vẻ mặt của hắn trong một lúc lộ ra hết bên ngoài, Nghiêm Hạo một thoáng đã nghĩ 'nhìn cũng thú vị'.
Hướng Khải không thể chịu được áp lực thế này nên hắn nhanh chóng giãy ra khỏi vòng tay của cậu. Bước nhanh ra phòng, trong đầu không quên hình ảnh Nghiêm Hạo mới vừa cười nhẹ với mình.
Thật là giảm thọ.
Cố không nghĩ vu vơ nữa, bắt đầu dọn cơm.
Sau khi cậu tắm xong, đi ra ăn cơm.
Bữa cơm đơn giản, nhưng khẩu vị lại rất hơp ý câu. Xem ra đại thúc chỉ có lúc nấu cơm là ra trò.
Điện thoại cầm tay của cậu vang lên.
"Chào cậu, tôi báo cáo về người cậu cho điều tra."
"Nói đi." Câu bình thản ngước nhìn người đang dọn dẹp chén bát.
"Theo điều tra, lý do mà phu nhân đích thân muốn mời hắn là vì có thể hắn là cha ruột của cậu."
"....." Cậu nhăn mày.
"Có đầy đủ báo cáo xét nghiệm cha con. Tôi từ chỗ phu nhân tìm được. Xin lỗi vì đột nhập phòng mẹ cậu."
"Có chính xác không?"
"Thông tin là chính xác. Người đó là cha của cậu."
Nghiêm Hạo thâm trầm cúp máy.
Hướng Khải thì chỉ lo rửa mớ chén bát cho xong rồi mau mau về nhà.
Hắn chăm chú không để ý đến Nghiêm Hạo đã ở phía sau lưng 🎇
Đến khi bóng của cậu che lấp ánh sáng thì hắn mới cảm thấy không khí có phần không đúng. Tay lau đĩa chậm đi tập trung cảm nhận phía sau có chuyện gì.
"Thật làm người khác thấy khinh tởm."
Nghe xong sự thật về thân phận của hắn cậu không mang cảm xúc gì cả.
Chỉ suy nghĩ, một nam nhân không ngại leo lên gương của con trai.
Khuôn mặt bình thường, tính tình rụt rè làm bộ mặt vất vả đó chỉ đang diễn mà thôi.
Có ai trên đời không đặt mình lên cao, có ai không ích kĩ nghĩ cho bản thân. Nam nhằn trước mặt chỉ cố tỏ ra thanh cao thôi.
Đằng sau đó là bí mật gì, hay đang âm mưu tốn tiền chẳn hạn. Ghê tỏm.
Dòng máu trong huyết quản của cậu là từ kể ghê tỏm này mà ra.
"Cậu.....cậu muốn gì?"
"Lão già, ngươi cần tiền đúng không?" Cậu khinh bỉ.
"....ai...ai lại không cần...." Hắn trả lời nhưng không có quay lại.
Cuộc sống vất vả thì đơn nhiên là cần tiền rồi, cần nên mới làm công việc này. Nhưng sau cậu lại hỏi hắn như vậy?
"Xem ra, tự leo lên gường cũng chỉ kiếm tiền?"
"Cậu...nói gì?"
"Quỳ xuống phục vụ ta, ngươi sẽ có tiền."
Cậu kề sát hắn.
"Cái gì? Ý cậu...là sao chứ...tôi không....a.."
Lời nói chưa hết cậu bị hắn nắm vai bắt quay người lại.
"Ít giả vờ thanh cao, chướng mắt. Nghiêm Hạo này không thích bị dắt mũi. Mục tiêu của ngươi là tiền thì phải biẽt mở chân. Chứ đừng nghĩ với cái thân phận này dùng nó đến đây giả tạo."
Cậu mạnh mẽ xét áo hắn.
Câu tuyệt đối không để hắn dùng thân phận "cha" để tống tiền cậu.
Dòng máu ghê tỏm này, thật buồn cười, cậu muốn hắn phải biết bản thân là ai.
"Cậu...làm gì...đừng, buông."
Hắn cố sức gạt tay cậu nhưng sức cậu lại hơn hắn rất nhiều.
Đang yên đang lành tại sao lại thế này.
Hắn biết cậu khinh rẻ hắn không muốn người có thân phận thấp hèn như hắn ở đây.
Nhưng hành động này là sao?
Tại sao lại cường bạo hắn?