"Vậy bây giờ chú làm cho Nghiêm tổng sao?" Tống Bảo hỏi.
Hướng khải sầu não gật đầu.
"Trùng hợp quá vậy, mà chú này phải nói là hai người cũng quá có duyên đi. Quanh quẩn một vòng lại gặp nhau"
"Không biết, nhưng tôi thật không muốn dính tới cậu ta....."
Hắn mất mặt đủrồi.
Đầu tiên là lên gường trong lúc say, sau đó bị nghi là trộm, sau đó nữa là bị đuổi việc, sau đó tiếp lại tìm tìm ngay công việc dính tới cậu thanh niên đó. Nếu sau này của sau này lại gặp chuyện gì đó.....
Hắn liền không muốn nghĩ tới sau này.
Mặt nhăn mày nhó bức rức khó chịu trong người. Dù hắn là người ít khi than vãn hay tỏ thái độ nhưng trong trường hợp này thật không biết phải làm sao.
Hôm nay hắn nạt nộ người ta như thế thì đừng nói tới làm việc nói không chừng còn bị đuổi đi.
Tống Bảo thấy Hướng Khải mặt mày ủ dột có lời khó nói cậu thấy lo cho hắn.
Đại thúc hiền lành thế này lại chịu áp bức của ma vương Nghiêm Hạo làm sao chịu nỗi.
Cậu muốn khuyên nhủ hắn. "Nếu thấy không được thì tìm việc khác không cần cưỡng ép mình."
"Sẽ phải đền hợp đồng....."
"Hả???"
"Thôi không sao mà...."
Hắn nhìn cậu mỉm cười.
Lúc này hắn mới để ý thấy Tống Bảo hôm nay ăn mặc bảnh bao khác với thường ngày, vừa nãy vào quán nước suýt tý nữa hắn đã không nhận ra.
Tống Bảo là chàng thanh niên đẹp trai cao to, nhưng vì bình thường ăn mặt nhếch nhác không chăm lo vẻ ngoài lắm nên có đôi khi nhìn cậu không mấy gì thu hút.
Nhưng hôm nay cậu tân trang bộ vét lịch lãm thẳng tấp từ đầu đến cuối. Tóc được vuốt keo ngược ra sau làm ngũ quan của cậu hiện rõ.
Đôi lông mày đậm, sóng mũi thẳng cao, làng da ngâm đen, còn có đôi mắt. Đôi mắt của Tống Bảo luôn tạo cảm giác gần gũi ấp ám.
Nghe nói vì cậu được đề cử làm việc cho bộ phận kế hoạch của công ty nên phải ăn mặc như vầy.
Cách ăn mặc vô cùng hợp với cậu, chắc những khách hàng sẽ không biết chàng trai lịch lãm này là một tài xế bình thường lôi thôi.
Tuy là một tài xế nhưng hắn biết Tống Bảo rất giỏi. Có lần nghe được đồng nghiệp từng nói từ khi Tống Bảo chưa ra trường thì đã có công ty lớn mời cậu về làm. Nhưng không hiểu sao cậu lại chọn làm một tài xế như vậy.
Tống Bảo nói với hắn. Vì cậu muốn đi lên từ bật thang thấp nhất. Cậu muốn bản thân chịu sức ép thật nhiều để tích lũy kinh nghiệm.
Một Tống Bảo lúc nào cũng cười cười ngây ngô vui vẻ lại rất nghiêm túc nói với hắn.
Là dù bất cứ công ty nào thì nó cũng như một đấu trường vậy, chức càng cao tuy sẽ được mọi người kính nễ nhưng sau đó lại không biết có bao nhiêu âm mưu.
Một thanh niên vừa ra trường như cậu lại ngồi vị trí cao như vậy thì dù có tài làm được việc thì cũng là bia đỡ cho các thế lực ngầm mà thôi.
Cậu muốn tự rèn luyện, tự trải nghiệm để khi cậu thật sự sẵn sàng đủ sức mạnh chống lại mọi thứ thì vị trí cao nhất cậu sẽ giành cho bằng được.
Nhìn cậu thanh niên trước mặt mà lòng Hướng Khải hâm mộ vô cùng.
Phải chi hắn cũng có bản lĩnh như vậy thì tốt rồi.
Tống Bảo để ý thấy ánh mắt của Hướng Khải nhìn mình, cậu mỉm cười nhìn lại hắn.
"Sao? Mặt tôi dính gì à?"
"Àh không......chỉ là.....tôi có chút hâm mộ cậu." Hắn ngượng ngùng cúi đầu nhìn ly trà
Tống Bảo xấu hổ gãi đầu.
Vừa lúc đó từ cửa có thêm hai vị khách bước vào.
Một người là trung niên, ăn mặc bảnh bao xem chừng là người có tiền, tai to quan lớn.
Người còn lại là một thanh niên thanh tú xinh đẹp đi kế bên.
Họ vui vẻ tay khoác tay tiến vào trong quán.
Người thanh niên bất chợt thấy bàn của Hướng Khải, ngay cảnh hắn ngượng ngùng cúi đầu.
Người thanh niên khẽ nhíu đôi mày, thái độ vẫn vui vẻ lấy lòng trung niên nhưng ánh mắt không rời đi bàn của Hướng Khải.
Một lúc sau thì Hướng Khải và Tống Bảo đứng dậy có vẻ là đang tính tiền.
Từ đầu đến cuối thanh niên kia vẫn nhìn Hướng Khải không rời.
Còn Hướng Khải đứng dậy theo sau Tống Bảo ra quầy tính tiền, trong lúc đợi bill tiền thì hắn nhìn quanh ngay lúc đó hai mắt chạm nhau.
Hướng Khải bất ngờ.....
Nhìn Tú vui vẻ bên người đàn ông khác.
Bao nhiêu cảm xúc hình ảnh đau thương liên tục hiện chớp nhoáng trong đầu. Những thứ tưởng chừng đã chôn vùi lại một lần nữa trổi dậy.
Vậy thì đã sao?
Đã kết thúc rồi, không phải sao?
Hắn lấy lại bình tĩnh nhẹ nhàng mỉm cười với Tú.
Không phải nụ cười tan thương hay khinh rẻ mà đơn giản nụ cười của người từng quen biết nhau, nụ cười muốn nói 'em vui là được'.
Tú nhìn hắn lúc này tâm trí cũng trống rỗng theo.
Nhìn hắn cùng thanh niên kia bước ra khỏi quán, cậu cũng lại cười miệng lẩm bẩm "Ngu ngốc." Không biết đang nói với chính mình hay đang oán trách ai đó.
Cùng thời điểm
"Nói lại xem!"
"Ông ta là do phu nhân mời tới, đích thân đi mời."
"...... Tôi muốn anh điều tra thêm về ông ta, không sót bất cứ gì"
"Vâng"
Người thám tử đi ra ngoài, Nghiêm Hạo xoay ghế dựa đang ngồi ra hướng cửa sổ lớn phía sau lưng.
Chỉ là chuyện lên giường một lần mà hết lần này đến lần khác chạm mặt nhau.
Trùng hợp quá chứ?
Bây giờ đến mẹ cũng liên quan, ông ta thật ra là ai nhỉ?
Thật tò mò.
Hơn nữa mới hôm qua còn cả gan lên giọng với cậu.
Trong mặt cũng hết sức bình thường, là dạng người gặp rồi cũng sẽ quên. Bình thường khúm núm tỏ vẻ ôn nhu nhưng lại có thể cắn người lúc nào không hay à nha.
Hắn đến là vô tình hay đã được sắp xếp?
Chuyện này thú vị đây.
Nghiêm Hạo nhếc mép.
Tối hôm đó.
Nghiêm Hạo vừa về thì đã nghe mùi hương thơm lừng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ dạ dày cậu kêu rột rột cả lên.
Vào bếp thấy Hướng Khải đang bưng đĩa đồ ăn ra.
Hướng Khải vừa thấy cậu cũng luống cuống cả lên nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
Nghiêm Hạo ngồi vào bàn còn hắn muốn trốn thật nhanh xuống bếp để tránh chuyện cãi cọ này kia.
Nhưng hôm nay cậu rất im lặng, hầu như chỉ tập trung ăn mà thôi. Điều này làm hắn thả lỏng chút ít.
Tuy không biết tại sao nhưng vì lý do gì đi nữa thì như vầy sẽ tốt hơn. Đại ma vương có khác, chỉ im lặng mà cũng khiến không khí thật sự khó nuốt.
Dẹp đi suy nghĩ vớ vẫn hắn tháo tạp dề đi lên lầu chuẩn bị nước cho ai đó tắm.
Trong phòng tắm xa hoa rộng rãi khiến Hướng Khải mở rộng tầm mắt. So với căn hộ của mình thì quả thật một trời một vực.
Ngồi bên bồn tắm điều chỉnh lương nước vừa đủ. Thật ra cũng không tốn bao nhiêu thời gian chỉ vì trong đây đã có sẵn máy nước nóng.
Cho tay vào làn nước nóng cảm giác thật thoải mái. Hắn đang to gan mơ mộng nếu được nằm trong bồn này, tay chân thả lỏng theo dòng nước quả thật thầ tiên cũng không bằng.
Nghiêm Hạo bước vào phòng tắm thấy một màng như vầy. Một nam nhân trung niên ngồi kế bên bồn tắm cười ngu ngơ như bị thần kinh.
Nam nhân này không phải đang suy nghĩ cái gì bậy bạ biếи ŧɦái đó chứ?
"Muốn tắm chung?"
Giọng nói làm hắn giật bắn người đồng thời tay trong nước cũng theo phản xạ cơ thể giật nảy lên rồi rút về. Cú giật mình mém tý làm hắn ngã ngữa ra sau.
Dáng vẻ hốt hoảng luống cuống như vừa bị bắt gặp chuyện gì đó của hắn là cậu bất giác muốn cười.
Nhưng gương mặt lạnh lùng không giống như suy nghĩ. Thân mặc áo choàng tắm hai tay khoanh trước ngực cao cao tại thương nhìn người hầu của mình.
"Xin lỗi." Hướng Khải cúi đầu nhanh chóng ý định lui ra ngoài.
Nam nhân lại vội vội vàng vàng bước đi. Nhưng ông trời lại không khiến hắn đi dễ dàng a.
Lóng ngóng bước đi, bước vào vũng nước lại cộng thêm sàn cẩm thạch trơn hơn bôi dầu, ma sát nhau làm nam nhân ngã về phía trước.
Thấy trước mắt đầu mình sắp hôn sàn phòng tắm thì theo bản năng tay lập tức quơ quào vật thể gần nhất.
Mà vật thể gần nhất là ma vương chứ ai.
Tay trái hắn túm phần bắp tay của cái áo. Nghiêm Hạo cũng theo phản xạ tay phải chụp thật mau tay của hắn, nhưng do đột ngột cũng chỉ có thể nắm lấy vai áo và cũng đồng thời tay trái đã giơ ra túm eo ai kia.
Hai sức lực cùng kéo về nhau như hai thỏi nam chăm hút nhau vậy.
Hai mảnh ngực đập nhẹ vào nhau.
Tay trái hắn kéo một bên tay áo của cậu xuống khuỷu tay. Tay của Nghiêm Hạo cũng không rảnh, một tay nắm vai áo một tay vòng qua eo hắn.
Chưa hết, chính điểm quan trọng là do va chạm thình lình áo choàng của Nghiêm Hạo trong trạng thái mở ra.
Tức là cả người phía trước của Hướng Khải đang áp sát cơ thể không mảnh vải che của Nghiêm Hạo.