Tổng Tài Là Hài Tử Của Ta

Chương 22

Tại văn phòng của Nghiêm Hạo.

"Này, dạo này dự án mới rất vất vả." San San ngồi uống nước.

San San mang trên người bộ quần áo công sở màu hồng phấn. Tuy là công sở nhưng toàn bộ đều được cách điệu sang trọng. Áo có nửa phần trước là croptop nữa phần sau dài. Quần suông thẳng không nếp gấp tới mắt cá chân cộng thêm đôi giày màu nude đế thấp. Mái tóc dài quăng bồng bền được vén qua một bên, gương mặt thanh tú được trang điểm nhẹ nhàng. Cô có khí thế của một tiểu thư danh giá. Nhưng tiểu thư này không mang cảm giác yếu đuối mà lại mang khí chất cao quý, cô gái quyền lực thành đạt.

Mọi sự tự tin đều thể hiện ở ánh mắt và nụ cười của cô.

So với cảnh đàn ông cô không hề lép vế một phân nào.

Thấy Nghiêm Hạo không để ý mình cô lại tiếp tục than thở.

"Đến thời gian nghỉ cũng không có. Rất mệt."

Vẫn không phản ứng.

"Này, có nghe không?" Cô nổi giận.

"Chị muốn gì?" Cậu ngay từ đầu đã biết ý định của chị họ lắm chiêu này.

"Không gì, chỉ là công việc vất vả. Tổ chị thiếu người, nên cần nhân sự."

"Cần tôi chỉ phòng nhân sự ở đâu sao?"

"Không không, người chị cần là tài xế của cậu."

"Tại sao?"

"Chẳng phải anh ta tốt nghiệp loại giỏi ngành kinh doanh sao? Cho chị mượn vài ngày hơn nữa với tài năng của anh ta làm tài xế cũng phí."

"Tìm người thay chỗ cho anh ta."

"Ok ok."

Cùng lúc một nhân viên đi vào, cầm trên tay một bộ hồ sơ.

San San chăm chú nhìn người nhân viên bước lại chỗ bàn Nghiêm Hạo.

Cô biết người này là chuyên gia điều tra là nhân viên được em họ cô đặc cách không cần đến công ty mà có thể ở nhà.

Anh ta làm việc vô cùng chuyên nghiệp, cô đã có lần tiếp xúc với anh ta. Đúng hơn là nhờ anh ta điều tra một người bạn, bao nhiêu thám tử đều chậm chạp chỉ có anh ta là làm việc nhanh nhẹn.

Không biết lại là chuyện gì đây, thật tò mò.

Nghiêm Hạo biết tỏm ý đồ của cô, nên cậu lạnh lùng nhìn cô.

"Còn gì sao?"

Đại ma vương khí thế áp bức lan toả, gương mặt đẹp hút hồn kia thật khiến ai cũng động lòng nhưng hồn bị hút không phải tới nơi nào đẹp đẽ, mà là địa ngục không lối thoát.

Tuy rất tò mò nhưng đành thôi. Ai bảo em họ cô có thể gϊếŧ người không dao chứ.

San San tao nhã bước ra ngoài.

Lú này Nghiêm Hạo mới nhìn đến nhân viên đứng chờ bên cạnh.

"Đây là toàn bộ tài liệu về thân phận của người mà cậu cần tìm." Anh ta cẩn thận đặt sấp tài liệu lên bàn trước mặt cậu.

"Ai thuê hắn?"

"Là bà quản gia của cậu"

"Bà ấy đã nghỉ hưu lâu lắm rồi mà? Từ khi nào bà ấy lo vấn đề này nhỉ?"

"bà ấy là người trực tiếp gọi ông ta đến làm cho cậu"

"Cách nào bà ấy biết?" Ý cậu là làm thế nào bà ấy - một quản gia ít ra ngoài như bà ấy làm sao biết một nam nhân lại còn thuê hắn làm giúp việc.

"Này tôi sẽ điều tra sâu hơn."

Nghiêm Hạo bắt đầu nhìn vào hồ sơ trước mặt.

Hồ sơ là toàn bộ những thông tin của một người

Trang đầu có hình của một nam nhân mang tên Hướng Khải.

Cùng thời điểm ở bên phía Hướng Khải.

Sau khi sự việc lúc sáng xảy ra Hướng Khải thấy tương lai u tối với công việc mới. Dám lớn tiến mách chủ nhà thì hắn chắc chắn sẽ say good bye với cái lợi nhuận vừa kí hôm trước.

Tuy hơi luyến tiếc nhưng hắn xũng rất bất an nếu tiếp tục công việc này.

Hắn mãi không quên đêm hoan lạc kia. Chỉ là điều hắn nhớ là đem thanh niên trở thành Tú cùng với ký ức mơ hồ về hành động đáng xấu hổ của mình.

Dù sáng nay không tranh chấp với thanh niên nhưng hễ nhìn đến thanh niên là hắn bối rối lo lắng không thôi, rất giảm thọ.

Nói gì thì nói nếu đã nghỉ thì nên báo với người thuê mình một tiếng. Để họ kịp chuẩn bị một người khác thay thế hắn.

Nghĩ thế liền lôi di động ra gọi lại cho phụ nữ đã thuê hắn.

Nghe được tiếng trả lời Hướng Khải bình tĩnh cẩn thận nói sự việc đã xảy ra hồi sáng, đương nhiên là đã lượt bỏ vài chi tiết.

Bên đầu dây cũng im lặng nghe hắn nói, bất quá phải nói là quá im lặng, ngay cả tiếng thở cũng không nghe ra.

Không trách móc không hỏi thêm hoàn toàn im lặng từ khắc vang lên từ "alo".

Điều này làm lòng Hướng Khải bồn chồn, hắn cẩn thận xin lỗi bên kia.

"Hẳn là anh đã chuẩn bị bồi thường?" Lúc này bên kia mới nói.

Hai từ "bồi thường" như xuyên qua màng nhỉ đâm vào thần kinh của Hướng Khải. Hắn liền vã mồ hôi, lắp bắp. "B....bồi....bồi.....thương thường???" Giọng hắn run run.

"Trong hợp đồng đã ghi rõ nếu anh tự ý bỏ việc thì phải bồi thường vì làm mất thời gian của chúng tôi, chính anh đã kí xác nhận."

" Nhưng, nhưng là......không phải tôi.....ý tôi là cậu Nghiêm không thích....sự có mặt của tôi...."

"Cậu ta không thích sự có mặt của anh chứ chưa nói sẽ đuổi anh."

"Làm vậy có phải hơi....."

"Vậy anh sẽ bồi thường?"

"Không, tô.....tôi không có tiền...."

"Thế thì tiếp tục làm việc cần làm, tôi sẽ nhờ người mang thời gian làm việc của cậu Nghiêm cho anh."

"Vâng...."

Cúp máy cùng với tiếng thở dài ngao ngán

Xảy ra chuyện gì vậy a???

Tự ý nghỉ việc lại còn phải bồi thường????

Hắn có cảm giác như mình bị lừa. Nhưng họ có tiền như vậy lừa một trung niên nghèo như hắn làm gì a????

Thật nhức đầu.!!!