Đêm hôm đó hắn không nói gì với cô cả. Mà cô cũng không thể nào coi những gì giữa họ chỉ là chút vui thích, bởi vì nó không phải.
Hắn cùng cô làʍ t̠ìиɦ, lại lấy lòng cô và dạy cô cách lấy lòng hắn. Hắn dụ dỗ cô mở lòng, đồng thời cũng mở rộng lòng mình.
Sau đó hắn ôm lấy cô chìm vào giấc ngủ, giống như ôm một bảo bối âu yếm. Nửa đêm cô tỉnh lại, trong ánh trăng mông lung, cô ngóng nhìn nam nhân đang ngủ say bên cạnh, trong lòng rung động không thôi.
Nam nhân này không chỉ châm lên tình cảm cô chưa từng chú ý, còn mở ra cho cô cái nhìn khác hẳn, để cô cảm thấy mình là một người phụ nữ, một người khiến người ta khát vọng, mà không phải một tiến sĩ thiên tài.
Rõ ràng hắn khắp nơi lưu tình nhưng nam nhân này lại là người đầu tiên làm cho cô cảm thấy mình mê người, khêu gợi, đáng được người khác quý trọng.
Lực Cương.
Nhìn mặt hắn, cô thầm lẩm nhẩm tên hắn trong lòng, trong một giây này, cô đột nhiên rất hy vọng, hắn ở đây không phải vì những tri thức và kỹ thuật mà cô có, mà vì bản thân cô.
Đó là…… hy vọng xa xỉ cỡ nào……
Cô khẽ vuốt mặt hắn, miêu tả hình dáng khuôn mặt hắn, rồi đến đôi môi. Sau đó, hắn há mồm ngậm lấy ngón tay cô, lúc này cô mới phát hiện mình đã đánh thức hắn.
Hắn còn ngái ngủ nhìn cô, lộ ra nụ cười khêu gợi, sau đó lại cùng cô làʍ t̠ìиɦ.
Cô hoài nghi hắn có biết mình đang ở cùng một chỗ với ai không. Nhiều nữ nhân như vậy, nhiều bảo bối như thế, nhiều năm sau hắn liệu có còn nhớ rõ cô không? Nhớ rõ một cô gái như cô?
Con người có phải chính là tham lam như vậy không? Cô ghen tị với mỗi một cô gái từng ở bên cạnh hắn, lại cũng hâm mộ những người có thể ở bên cạnh hắn sau này.
Tức giận không rõ dâng lên, khiến cô khẽ cắn lên vai hắn, sau đó dùng lực.
Trong nháy mắt cô nếm được mùi máu.
Cô nghĩ hắn sẽ tức giận, sẽ kêu đau nhưng hắn chỉ nhìn cô, nhếch miệng, lộ ra nụ cười khiến người ta chán ghét lại động tâm kia. Sau đó hắn lại mang cô đến cao trào khác.
***
Nắng sớm, lặng lẽ quanh co khúc khuỷu mà chiếu vào cửa. Nó mềm nhẹ mà ấm áp chiếu lên trên mí mắt cô.
Hạ Vũ mở mắt, lại phát hiện nam nhân bên cạnh đã không còn ở đó.
Cô ngồi dậy từ trên chiếc giường hỗn độn, thấy quần áo hai người vứt tán loạn dưới đất, nội y của cô, qυầи ɭóŧ của hắn, rồi áo sơ mi, váy, từ trên giường một đường chạy tới cửa, cái bụng giả không biết làm sao mà rơi xuống bên dưới cái ghế dựa.
Lúc này cô mới cơ hồ phát hiện căn phòng này rất lớn, không quá giống phòng khách sạn bình thường. Gian phòng này có phòng ngủ và phòng khách riêng biệt.
Đêm qua giống như một giấc mộng.
Cô nhìn ngón trỏ của mình, lại nhớ tới nụ hôn làm người ta động tâm của hắn. Trong nháy mắt ngón tay hắn lại hơi hơi nóng lên.
Cô thở sâu, xuống giường, theo thói quen mà lục tìm quần áo, rồi thu lại cho tốt.
Vốn cô nghĩ hắn đang ở trong phòng tắm, nhưng bên trong đó không có ai, sau đó cô nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện.
Cô mặc quần áo, thậm chí cả cái bụng giả, đi đến phòng khách nhỏ, lại phát hiện cái cửa thông với hành lang khách sạn đang bị bịt lại, cô có thể nhìn thấy một phần cơ thể hắn.
Hắn không mặc áo, chỉ tùy ý mặc cái quần, trên lưng còn có vết cô cào. Cô nghĩ hắn đang nói chuyện với nhân viên phục vụ, cho nên cô không tiến lên, nhưng sau đó cô lại nghe thấy hắn mắng ra tiếng.
“Cứt chó, tôi không thích như vậy.”
“Tôi cũng không thích.”
Đó không phải nhân viên phục vụ, bởi vì đối phương nói tiếng Trung. Cô nhịn không được tiến lên, tấm thảm dày che dấu tiếng bước chân của cô, bọn họ tuy đè thấp thanh âm nhưng thính lực của cô tốt nên vẫn nghe thấy.
Nam nhân kia cất giọng lạnh và cứng rắn, “Nhưng cậu có nghĩ ra biện pháp nào khác không? Sự tình đã xảy ra, chúng ta không có lựa chọn nào khác, chúng ta cần thời gian.”
“Cô ấy quá thông minh, tôi không có cách nào trì hoãn quá lâu.”
Hạ Vũ nghe vậy thì cứng đờ, ngừng cước bộ.
“Cậu cố để cô ấy hợp tác đi, chúng ta không thể mất cô ấy được.”
“Tôi biết.”
Nàng nghe được hắn thở dài, hỏi lại: “Võ ca đâu? Tình huống của anh ấy ra sao?”
“Bị bị thương, nhưng còn có thể, Mak tạm thời sẽ không động đến anh ấy.”
“Tôi không thể không cho cô ấy xem báo hoặc tivi được, sớm hay muộn cô ấy cũng sẽ biết.”
Hạ Vũ che miệng, một dự cảm đáng sợ dâng lên trong lòng.
“Cô ấy thực sự thích cậu. Tôi tin tưởng cậu có cách để cô ấy tiếp tục ở trên giường.”
“Cái gì! Cậu làm tôi cảm thấy mình giống trai bao!”
“Nhìn vết cắn kia thì tôi thấy cậu rõ ràng là rất hưởng thụ loại chà đạp này.”
“Cứt chó, cậu hâm mộ hay ghen tị vậy?”
“Tôi đáng thương cậu mà.”
Cô không muốn nghe nữa, thế này đã quá đủ rồi, những lời tiếp theo chỉ sợ càng khiến cô không chịu nổi. Cô chết lặng mà xoay người, có chút lảo đảo trở lại phòng ngủ.
Nắng sớm rơi trên chăn đệm hỗn loạn, mùi vị hoan ái vẫn tràn ngập trong không khí. Cô nhìn chiếc giường lớn mà hai người triền miên đêm qua, không hiểu sao bản thân lại có thể ngu xuẩn như thế.
À, có lẽ cô biết.
Loại người giống như hắn luôn được hoan nghênh, mà điều đó là có nguyên nhân. Cho dù quý trọng che chở đều là hư tình giả ý, cho dù mọi hành động của hắn chính là để có được sự hợp tác của cô, thì cô vẫn vô cùng khát vọng.
Chua sót dâng lên trong lòng. Cho dù là lừa cô thì cô cũng là cam tâm tình nguyện bị lừa.
Qua vài ngày này hắn chiếu cố, bảo hộ cho cô, còn chọc cho cô vui vẻ, hắn dựng lên một mảnh không gian đủ để cô thở dốc.
Cô để cho hắn lừa gạt cô, khiến bản thân mình đắm chìm trong hư ảo tên là…… Tình yêu kia.
Nhưng đây chỉ là một trò vui.
“Tôi tin cậu có cách để cô ấy tiếp tục ở trên giường.” – Hắn lợi dụng kỹ thuật điêu luyện để khống chế cô.
“Cái gì? Cậu làm tôi thấy mình giống trai bao!”
Sắc mặt cô tái nhợt, mắt nhắm lại, không thể tin được bản thân mình lại dung túng để hắn khiến cô quên đi việc chính.
Hắn có đồng lõa, chỉ sợ tên kia luôn ở bên cạnh hai người mà giám sát bọn họ. Bọn họ có điều gạt cô, chắc không phải chỉ có Hàn Võ Kì, và Phong Thanh Lam là bị bắt.
Bọn họ thất bại, người của Hồng Nhãn thất bại.
Mak nhất định là cố ý thả ra tin tức này, ông ta muốn cô biết ông ta đã bắt được người giả mạo cô, cho nên bọn họ mới không muốn để cô xem báo chí và tivi.
Nữ nhân kia đang mang thai.
Tên sát thủ mà Mak thuê có sở thích kỳ quặc, thích đem người ta mổ bụng, cô chỉ hy vọng Phong Thanh Lam chỉ bị bắt, mà không phải bị……
Không, sẽ không, nếu Phong Thanh Lam thật sự bị làm sao thì hai nam nhân này sẽ không thể bình tĩnh như thế được.
Nhưng cô vẫn muốn phun, cô sớm biết không nên để người khác thay thế giả dạng cô. Cô đem cảm xúc bi thương như bào tâm cắt phổi gạt qua một bên, nhét vào chỗ sâu nhất trong lòng. Hiện tại cô không rảnh nghĩ đến bản thân, cũng không có thời gian thương tâm.
Cô hít vào một hơi thật sâu, sau đó mở mắt ra, bình tĩnh mà lượt lại toàn bộ thế cục. Mak sẽ vì trừng phạt cô mà thương tổn nữ nhân kia, giống như hắn sẽ vì sự phản bội của cô mà trừng phạt Kane.
Kane……
Trời ạ, cô hy vọng Kane đã được cứu ra, nhưng nếu sự tình là như thế thì người của Hồng Nhãn có lẽ sẽ lấy cô và Kane để trao đổi lấy Phong Thanh Lam cùng Hàn Võ Kì.
Ý niệm này nảy lên trong đầu liền bị cô gạt đi. Không, hắn sẽ không, Phượng Lực Cương sẽ không làm như vậy, cô không biết người của Hồng Nhãn nhưng Lực Cương sẽ không, hắn không phải người như vậy.
Nhưng, cô có thật sự hiểu hắn không?
Càng tệ hơn là, nếu Kane còn chưa được cứu ra, Phong Thanh Lam cùng Hàn Võ Kì lại bị bắt —
Cô nhắm mắt lại, thở sâu, làm cho mọi vấn đề, lập trường của mỗi người đều chạy qua trong đầu, muốn tìm ra biện pháp.
Sau ba giây, cô mở mắt ra.
Trong một giây đó cô rõ ràng biết một việc — Cô không thể tiếp tục ở chỗ này. Cô phải trở về, về trung tâm nghiên cứu của Mak.
***
Cô đào tẩu.
Nhìn căn phòng trống rỗng, cửa sổ sát đất đang mở ra, rèm cửa bị gió thổi tung, đầu Phượng Lực Cương trống rỗng.
Đương nhiên, khi hắn thấy tấm khăn trải giường bị buộc chặt vào ban công làm thang trèo xuống thì trong một giây lý trí của hắn đã lý giải được chuyện gì đang xảy ra, nhưng về mặt tình cảm thì hắn không có biện pháp thừa nhận.
Sau đêm qua, hắn không muốn thừa nhận loại chuyện này sẽ phát sinh!
Hắn nghĩ cô đã có chung nhận thức với hắn, tuy hai người cũng chưa nói gì rõ ràng, nhưng —
Hơn nữa, nơi này là lầu bảy của khách sạn, không phải lầu hai của một nhà nghỉ nhỏ, nữ nhân kia điên rồi sao?
Sợ hãi bám lấy tim hắn, xiết chặt lấy lòng hắn. Hắn vội bước nhanh đến ban công, bức mình nhìn xuống dưới dò xét, trong một phần trăm nghìn giây kia hắn thực sự sợ hãi sẽ nhìn thấy thi thể của cô trên mặt đường.
Không có.
Ngã tư đường bên dưới tấp nập người đến người đi, nhưng không có ai ngã trên đất, cũng không có xe cứu thương, tấm ga trải giường kia bị buộc từ ban công, thả xuống ban công tầng tiếp theo. Cô hẳn là đã an toàn đi đến lầu 6, điều này khiến cả trái tim và hai chân hắn mềm ra.
Cô còn chưa tự gϊếŧ chính mình. Nhưng chỉ là chưa mà thôi.
Cứt chó!
Hắn xoay người, để chân trần mà chạy vội ra ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất mà vọt tới lầu 6, không ngừng mà lập tức đá văng cửa, đôi nam nữ đang ôm nhau trên giường vội túm lấy chăn kinh hô ra tiếng, hoảng sợ trừng mắt nhìn hắn mà kêu to. Nhưng hắn cũng không thèm để ý đến bọn họ mà trực tiếp nhắm về ban công, chỗ cửa sổ sát đất, mau chóng mở ra xem xét nhưng không thấy ai, trong toilet cũng không có ai, hắn nhìn chung quanh nhưng không thấy cô đâu.
Cô không có quá nhiều thời gian chạy trốn, hắn và A Lãng không nói chuyện lâu như vậy.
Hắn trừng mắt nhìn tấm khăn trải giường lắc lư trong mưa gió kia trong một giây lại phát hiện mình đã bị cô dụ dỗ đến mờ mịt.
Shit! Hắn đúng là ngu ngốc, nữ nhân kia còn ở trong phòng, lúc nãy cô vẫn còn ở trong phòng!