Sói Hoang Xấu Tính

Chương 18

Cô đang ngủ.

Lúc tỉnh lại thì sắc trời đã ảm đạm xuống. Ngoài cửa sổ xe không còn là cảnh trí nông thôn ngọt ngào mà đã là một ngã tư đường lát gạch ở một thị trấn nhỏ phong cách cổ xưa. Rừng cây rậm rạp cùng núi cao ngất trời được thay bằng đèn đuốc huy hoàng và những tòa nhà cao tầng.

Hạ Vũ hướng ánh mắt ngái ngủ mà nhìn cảnh sắc bên ngoài, trong một giây cô không rõ mình đang ở đâu, đang làm cái gì.

Cô hít một hơi thật sâu, ngửi được mùi vị quen thuộc của nam nhân bên cạnh, sau đó mới phát hiện ra trên người mình đắp một cái áo sơ mi lớn, mà đồng thời mọi trí nhớ dâng lên, liên kết thành hình.

Cô quay đầu lại, thấy nam nhân còn đang lái xe kia.

Phượng Lực Cương.

Lái xe đường dài là một công việc thực buồn tẻ mà chán nản, cô vốn muốn cùng hắn trao đổi, nhưng cô vừa nghĩ đến chỉ có cô và hắn ở trên xe thì đã vô cùng khẩn trương, sau đó ai ngờ giữa đường cứ thế ngủ mất, hơn thế nữa cô còn ngủ say đến mức hắn thay cô đắp cái áo sơ mi cô cũng không biết.

“Thật có lỗi, em ngủ quên mất.” Cô nhìn sườn mặt anh tuấn của nam nhân kia, không thể lý giải bản thân mình sao lại có thể dễ dàng ngủ bên cạnh hắn như thế. Cô liếʍ liếʍ môi, ngượng ngùng mở miệng: “Anh hẳn là nên đánh thức em dậy.”

“Anh thấy em ngủ say quá.” Hắn nhếch miệng nói: “Dù sao tinh thần của anh cũng tốt lắm.”

Cô nhìn mặt hắn, tuy buổi sáng nay hắn đã cạo râu nhưng qua một ngày, râu của hắn lại bắt đầu lún phún xông ra, dù vậy trông hắn thoạt nhìn quả thực tinh thần sáng láng, không có chút bộ dáng mệt mỏi nào.

Có lẽ có chăng?

Trên khóe mắt hắn có nếp nhăn, nhưng rồi cô nhớ ra đó không phải nếp nhăn do tuổi tác mà là do hắn thích cười. Đó là nếp nhăn trên khuôn mặt thích cười, mà cô đoán nếp nhăn này sau này sẽ càng nhiều hơn, sẽ không giảm bớt. Nam nhân này tựa hồ có thể tìm thấy niềm vui trong mọi việc, một ly bia, một khối bít tết hoặc một cái chân giò, một con chó ven đường, thậm chí chỉ là một đám mây có hình dáng kỳ quái đều có thể khiến hắn phát ra nhiệt tình tán thưởng và vui vẻ.

Nam nhân này biết cách thưởng thức những vật đơn giản nhất. Cô nghĩ cho dù hắn già rồi thì cũng sẽ không quên phải làm thế nào để cười to và vui vẻ.

Đây có lẽ là một món quà trời cho. Cô có chút hâm mộ hắn.

Sau đó cô thấy xe ngừng lại, lúc này cô mới hoàn hồn, thấy hắn đánh xe vào bãi đỗ của một khách sạn.

“Em mặc áo sơ mi vào đi, điều hòa của khách sạn này có vẻ mạnh.” Hắn nhắc nhở cô.

Lúc cô còn đang sững sờ thì hắn đã xuống xe, từ sau xe cầm lấy hành lý của hai người xuống. Cô mang theo áo sơ mi của hắn xuống xe, không khí bên ngoài thực nóng, tuy trời đã tối rồi nhưng bãi đỗ xe đổ nhựa đường vẫn tản nhiệt hầm hập. Có điều cô biết hắn nói đúng, khách sạn sẽ bật điều hòa rất mạnh, cho nên cô nghe lời mặc áo của hắn vào.

Áo sơ mi của hắn rộng thùng thình, còn mang theo hương vị của hắn.

Lúc này hắn đem hai cái ba lô đều cõng trên đầu vai, đóng cửa xe, đi đến bên người cô, tự nhiên mà dắt lấy tay cô, đi về phía khách sạn.

“Anh nghĩ chúng ta bỏ lỡ giờ ăn tối rồi. Không biết trễ thế này nhà ăn còn mở không?” Hắn vừa vặn cái cổ mỏi mệt vì lái xe đường dài vừa hỏi cô: “Em có đói không?”

“Em không sao.” Cô cúi đầu, nhìn hắn cùng cô mười ngón giao nhau, trong nháy mắt cô không quá quen với việc này. Lúc trước hắn không nắm tay cô như thế, mà chỉ cầm lấy cả bàn tay, không phải kiểu lòng bàn tay áp vào nhau, ngón tay đàn kề san sát.

Loại cảm giác này, có chút kỳ quái, giống như…… Rất…… Thân mật…… Nhưng hắn nắm rất tự nhiên, giống như việc này thực bình thường. Trong lúc mơ hồ cô nhớ rõ đêm khuya ngày hôm qua, hắn cũng nắm tay cô như thế.

Trái tim cô lại đập nhanh hai nhịp.

Hạ Vũ liếc hắn một cái, lại thấy hắn nhìn phía trước, khóe miệng nhếch lên, mở miệng nói đùa, “Bây giờ anh có thể ăn hết một đầu con trâu.” Hắn nói.

Nam nhân này giống như rất quen với việc cầm tay người khác phái thế này. Cô chần chờ một chút mới chậm rãi cong ngón tay, nhẹ nhàng chạm đầu ngón tay vào mu bàn tay hắn, dán lên lòng bàn tay hắn.

Tay hắn rất lớn, có chút ngăm đen thô ráp, hoàn toàn khác với tay cô. Cô đi theo hắn, lại nhịn không được cúi đầu nhìn, cách nắm tay này, cảm giác có chút……

An tâm kỳ quái?

Giống như…… Hắn cầm…… là trái tim của cô…..

Đây chính là ảo giác.

Cô biết, nhưng không cách nào không cảm thấy như thế. Trong nháy mắt, loại ảo giác này làm cho cô có chút hoảng hốt, nhịn không được muốn lùi bước, muốn buông tay hắn ra.

Còn chưa buông, chỉ mới thoáng thả lòng thì hắn đã nắm chặt tay. Cô ngẩn ra, nhịn không được giương mắt.

Hắn vẫn nhìn phía trước như cũ, lại nâng tay kia lên, đẩy cửa khách sạn nói: “Anh nghĩ anh có thể hối lộ nhân viên phụ vụ, để họ mang cho chúng ta chút đồ ăn, có lẽ thêm chút bia.”

Hắn cố ý sao?

Cô dõi theo khuôn mặt anh tuấn của hắn, có chút hoang mang, nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều thì hai người đã đi đến quầy lễ tân, cô nghĩ hắn sẽ chủ động buông tay cô ra để ký tên, vì nếu cứ nắm thế này thì không quá tiện.

Nhưng hắn vẫn nắm tay cô như cũ, không có nửa điểm muốn buông ra. Cô chần chừ thử lại một lần nữa, mới vụиɠ ŧяộʍ buông đầu ngón tay, nhưng trong nháy mắt hắn lại nắm chặt lấy.

Lần này, cô xác định hắn cố ý.

Khuôn mặt nhỏ nhắn củ cô vụиɠ ŧяộʍ hồng lên, có chút xấu hổ quẫn bách mà nghiêng sang một bên. Cô chỉ cảm thấy nơi lòng bàn tay hai người nhanh chóng nóng lên, không biết là do hắn hay do mình.

Hắn cùng nhân viên quầy nói với nhau bằng tiếng Anh, cô cung không chú ý nghe mà chỉ để ý đến ngón cái của hắn đang vỗ về ngón cái của mình.

Cô nhịn không được lại vụиɠ ŧяộʍ nhìn hắn. Hắn đang nói chuyện lưu loát tự nhiên, thái độ tự nhiên hào phóng, giống như không biết việc ở nơi công cộng nắm tay cô còn vỗ về ngón tay cô có gì không đúng.

Nam nhân này đại khái đã làm như thế này với mấy trăm cô gái rồi. Cô hẳn là nên thấy khó chịu, nhưng cô có thể hiểu được vì sao bọn họ lại để cho hắn nắm tay.

Rõ ràng biết người giống hắn thực lăng nhăng nhưng lại nhịn không được ngây người. Hắn thật sự đẹp trai, không chỉ vì ngũ quan rõ ràng, cũng bởi vì dáng người hắn rất tốt, cơ hồ hắn mặc cái gì cũng đẹp, vô luận là áo thun hay áo sơmi, cũng không có vấn đề gì khi ở trên người hắn. Hắn cũng biết rõ mình đẹp trai, vui lòng triển lãm phô bày ra, không ngại để người khác thưởng thức.

Cô kìm lòng không đậu, nhìn lén đánh giá hắn, sau đó chú ý tới trên cổ hắn có vài vết cào khó thấy, một đường đi xuống dưới cổ áo.

Vết trầy da màu đỏ kia thoạt nhìn thực mới. Hạ Vũ ngây người, kỳ quái tự hỏi vì sao hắn lại bị thương. Cô cẩn thận nghĩ lại, mới đột nhiên hiểu ra đó không phải vết trầy da mà là bị cào, là bị cô cào đêm qua.

Khuôn mặt cô lại đỏ lên.

“Được rồi, phòng 725.” Hắn quay đầu, giơ ra chìa khóa, nhìn cô mỉm cười, “Chúng ta đi thôi.”

Cô chột dạ dời tầm mắt, không dám nhìn hắn, chỉ đi theo nam nhân này đến thang máy.

Hắn ấn nút xuống lầu, nói: “Giường ở đây tốt lắm, vô cùng mềm mại, đảm bảo em ngủ một đêm liền thích.”

Cô hơi hơi cứng đờ hỏi: “Anh đã từng tới đây sao?”

“Đã tới một lần.” Hắn trả lời: “Làm nhiệm vụ.”

Cùng một nữ nhân khác sao? Cô trầm mặc, nhịn xuống câu hỏi trong lòng, chỉ nhìn thẳng vào dãy số đang nhảy lên.

Cô không tự giác lại muốn rụt tay lại, mà hắn cũng nắm chặt không buông. Cô cảm nhận được tầm mắt nóng rực của hắn đang dán lên mặt mình.

“Em đang ghen sao?” Hắn dựa sát vào hỏi.

“Vì sao em phải ghen chứ?” Miệng cô cứng rắn hỏi.

“Bởi vì em thích anh.” Hắn cười khẽ, “Em nghĩ là anh dây dưa với người khác.”

“Không phải sao?” Cô nhíu mày.

“Phải.” Hắn trả lời rõ ràng.

Trong lòng cô bỗng nhiên co lại, đau đớn. Cô lại muốn rụt tay lại nhưng hắn không cho.

“Em đang ghen.” Hắn chốt hạ kết luận. Khẩu khí kia có vẻ đắc ý dạt dào, làm cho người ta tức giận. Cô quay đầu trừng hắn, muốn cãi lại nhưng đã thấy hắn nhìn cô mỉm cười, nói: “Anh thích em ghen.”

Cái gì?

Miệng cô nửa mở, trong đầu đột nhiên trống rỗng, lời phản bác đến miệng rồi lại bốc hơi đi.

Hắn quay mặt đi, khóe miệng vẫn cầm cười như cũ, nhìn con số đang nhảy lên nói:” Kỳ thật em không cần ghen, tình huống không phải như em nghĩ đâu. Anh cũng không phải sẽ cùng mỗi người phụ nữ ở trên giường quay cuồng, nhất là vị phu nhân kia tuổi đã cao, đủ để làm bà ngoại anh rồi ấy chứ.”

Hả?

Cô sửng sốt, nháy mắt có chút xấu hổ.

“Nhưng thích em ghen thế này.” Hắn cười lặp lại, sau đó vạch trần: “Anh thích em không phản bác anh nói là em thích anh.”

Cô quả thật không phản bác. Hạ Vũ mặt đỏ tai hồng há miệng ra, nhưng không cách nào nói ra những từ khẩu thị tâm phi.

Được rồi, cô đúng là thích hắn, hơn nữa cô đang ghen.

Đáng giận.

Cô ngậm miệng lại, có chút xấu hổ ảo não mà trừng mắt nhìn hắn, lại nhìn thấy dấu đỏ trên cổ hắn. Cô không biết là mình khiến hắn bị thương. Lúc rời giường sáng nay hắn đã mặc quần áo rồi, lại thay cô mang bữa sáng về, thế nên cô không chú ý tới trên người hắn có vết thương. Lúc này nhớ đến thì hình như trên gáy hắn cũng có, vậy chứng tỏ trên lưng hắn hẳn là cũng có đúng không?

Trời ạ, cô hy vọng những vết thương đó không quá nhiều.

Bởi vì từ nhỏ đã dưỡng thành thói quen nên cô chưa từng để móng tay dài, cô luôn cắt thật ngắn, bảo trì sạch sẽ. Cô không nên để lại dấu vết rõ ràng thế này trên người hắn, như thế này đâu phủ nhận được.

Cô rõ ràng nhớ rõ mình ôm hắn chặt thế nào, không chỉ cổ, còn có tấm lưng cường tráng của hắn. Cô nhớ rõ cảm giác móng tay đâm vào da hắn, cũng nhớ rõ mình cần hắn đến thế nào. Cô nhớ trong nháy mắt kia hắn thật sự cùng cô hợp thành một thể.

Cô nhớ rõ nụ cười khiến cô run sợ của hắn. Đó chỉ là du͙© vọиɠ, là bản tính. Hắn chẳng qua có kỹ xảo tốt mà thôi.

Nhưng cô hoài nghi, cho dù đổi một người khác có kỹ xảo cao siêu thì chưa chắc cô đã có cảm xúc như thế.

Cô thích hắn, nhưng ở một giây này, nhìn vết thương trên cổ hắn, cô thật sự lo lắng tình cảm yêu thích này sẽ biến thành thứ tình cảm sâu đậm hơn.

Cửa thang máy mở ra, cô bước ra ngoài trước, nhưng tay vẫn bị hắn cầm lấy. Cô muốn đi ra nhưng hắn lại giữ cô lại, rồi lại nhẹ nhàng kéo cô về.

Cô sửng sốt, quay đầu chỉ thấy hắn đang nở nụ cười, trong mắt lại có chán nản không rõ. Nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều thì hắn đã cúi đầu hôn cô.

Nụ hôn này cực kỳ cường thế, nóng bỏng mà hương diễm, tràn ngập du͙© vọиɠ, cùng chiếm hữu.

Lúc cửa thang máy đóng lại thì hắn chặn giữ, không cho nó đóng lại. Hắn thở hào hển, cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt có ánh lửa bốc cháy.

Trong một giây kia, cô mới phát hiện ra hắn vẫn nắm lấy tay cô, mà bàn tay tự do còn lại của cô thì đã đặt lên người hắn, ôm chặt lấy hắn.

Nếu không phải bởi vì cái bụng giả vướng bận kia thì cô sớm đã dán lên người hắn rôi.

Cô có chút bị dọa bởi nụ hôn mạnh mẽ của hắn và bởi vì phản ứng nhiệt liệt không thể khống chế như nắng hạn gặp mưa rào kia của mình.

Lúc này cửa thang máy lại muốn đóng vào, nhưng hắn lại ấn mở ra.

Cô nhìn hắn, buông tay đang bám lên cô hắn, lùi từng bước về phía sau.

Trong mắt hắn có cảm xúc kỳ quái. Trong nháy mắt, hắn tựa hồ như muốn buông tay cô ra, nhưng cô lại theo phản xạ mà nắm chặt. Điều này khiến cô hoảng sợ, và hình như hắn cũng hoảng sợ. Hắn không hề động, không nắm chặt tay, chỉ cúi đầu nhìn cô, tựa hồ đang chờ cô buông tay ra.

Cô không biết mình muốn buông hắn ra hay tiếp tục giữ chặt, cũng không biết đến tột cùng là muốn hắn buông cô ra hay tiếp tục nắm lấy.

Nhìn nam nhân cao lớn cường tráng ngay trước mặt, trái tim của cô đập như điên.

Nụ cười trên mặt hắn sớm đã biến mất, cả khuôn mặt căng lên chờ đợi.

Cửa thang máy lại muốn đóng lại. Lần thứ ba hắn dùng sức ấn nút giữ nó.

Hắn là một kẻ trăng hoa – Cô tự nhủ như thế. Cô hơi chút buông lỏng tay, lại thấy trong mắt hắn có sự thất vọng, cùng với cảm xúc đau đớn, nhưng hắn cũng buông lỏng theo, từng chút một.

Vì lý do nào đó không tên mà cô dừng lại.

Hắn là một hoa hoa công tử – Cô lại cảnh cáo chính mình như thế.

Nhưng cho dù là thế thật thì đã sao? Cô thoáng nắm chặt tay, đồng tử co lại, khóe mắt giật giật.

Thì đã sao?

Nam nhân này muốn cô, cần cô, khát vọng không tiếng động kia thực sự rõ ràng.

Cô nắm chặt tay hơn nữa. Còn hắn đang ngóng nhìn cô, trong mắt có chút không thể tin được. Rồi sau một giây hắn lại cầm lấy tay cô, từng chút một mà mở tay cô ra, cho đến khi hai người đan tay vào nhau.

Hắn nắm rất chặt, cơ hồ khiến cô đau đớn. Hạ Vũ không tự giác ngừng thở, cảm giác được tim đập thật nhanh. Cô nhìn hắn bước từng bước, đi ra khỏi thang máy, đi đến bên người cô. Cửa thang máy khép lại sau lưng hắn.

Hắn chậm rãi đem tay cô kéo đến bên môi, nhìn cô, rồi ấn một nụ hôn lên ngón trỏ của cô. Môi hắn nóng quá, rất nóng. Lòng của cô chấn động không thôi.

Đó giống như một lời hứa hẹn. Nhưng cô lại cố ép mình nghĩ đây là ảo giác, là chiêu tán gái của hắn.

Cô nói với mình như thế, nhưng lúc cô nhìn vào đôi mắt đen sáng ngời của hắn đang chăm chú nhìn mình thì không cách nào xóa đi cảm giác này.

Cô không thể rời tầm mắt, cũng không quá rõ cảm xúc của mình lúc này, và cả ý nghĩ của hắn. Có lẽ cô biết, nhưng cô không dám nghĩ, không dám mở miệng xác định.

Hạ Vũ mặc hắn đưa cô vào trong phòng khách sạn, để hắn cởϊ qυầи áo của cô, cởi bỏ ngụy trang. Cô không thể cũng không dám tự hỏi, sợ hãi càng phát hiện thêm nhiều điều về hắn và về mình.

Hắn hôn lên bả vai cô, vành tai, đem cô ôm vào trong lòng, dùng cách thức ôn nhu nhất mà cô từng biết để cùng cô làʍ t̠ìиɦ.

Không.

Là tìиɧ ɖu͙©. Đây không phải yêu.

Nhưng nụ hôn của hắn cùng với sự âu yếm đều như cất giấu ngàn vạn nhu tình, lần nữa phủ định ý niệm trong đầu cô. Cô giãy dụa muốn thuyết phục chính mình dưới sự thiêu đốt nóng cháy của cơ thể hắn nhưng vô dụng.

Vô dụng.

Cô cảm thấy như bị hắn khảm vào người, bị giữ lấy, lại cảm nhận hắn che chở, trân trọng mình.

Hắn nắm chặt hai tay cô kéo lên trên đầu, gắt gao nắm chặt, để thân thể hai người càng dán chặt vào nhau, triền miên không ngớt.

Hắn hôn cô, lại nhìn cô, để cô vì hắn mà rêи ɾỉ, phát cuồng, không khống chế được. Thẳng đến cuối cùng, hắn vẫn không hề buông cô ra.

Trong một giây kia, cô cơ hồ cảm thấy hắn vĩnh viễn sẽ không rời bỏ cô.