Sói Hoang Xấu Tính

Chương 20

Hắn xoay người chạy lên lầu nhưng đã không kịp rồi. Tủ quần áo vốn đóng hiện giờ mở rộng, cô mang theo đồ đạc của mình và cả cái bụng giả để ngụy trang kia. Nhưng lúc này chỉ có thiên tài mới hiểu được cô có thực sự giả bộ thành phụ nữ có thai không, hay chỉ dùng nó như hư chiêu để đánh lạc hướng hắn.

Con mẹ nó!

Cô thật sự thông minh chết đi được!

Hắn há miệng, cúi thắt lưng, mắt trợn lên vì tức giận, bởi vì rất tức giận nên ngược lại hắn nở nụ cười, đối với nữ nhân này trừ bỏ bội phục thì hắn vẫn chỉ có thể bội phục.

Tuy biết khả năng tìm được cô là không cao, dù sao đây cũng là một thành phố lớn, không phải một trấn nhỏ, có quá nhiều chỗ cô có thể trốn tránh, cũng không dễ để dùng vệ tinh truy lùng tung tích cô nhưng hắn vẫn mặc quần áo, lấy điện thoại di động ra gọi điện thông báo cho A Lãng.

Hắn phải tìm được cô, mặc kệ là dùng phương pháp gì thì hắn cũng phải tìm được cô.

“A Lãng, cô ấy đào tẩu rồi.”

“Cậu nói cái gì, vì sao cô ấy lại đào tẩu?”

“Tôi không –” Mới mở miệng, một ý niệm đã nảy lên trong đầu hắn, hắn mắng ra tiếng: “Đáng chết! Tôi nghĩ cô ấy nghe được đoạn đối thoại của chúng ta.”

Hắn không kiên nhẫn chờ thang máy mà chạy bằng thang bộ xuống, “Cô ấy đại khái là hiểu lầm rồi.”

“Cứt chó, tôi không dám tin là cậu thế nhưng lại để cho nữ nhân theo bên người chuồn mất hai lần.”

Là ba lần. Nhưng hắn không có tâm trạng sửa lại, chỉ tự hắn biết là được rồi.

“Cậu có nhìn thấy cô ấy không?” Hắn hỏi.

“Không có, nhiều người lắm.” A Lãng trả lời.

“Máy theo dõi thì sao?”

“Còn ở trên sàn nhà trong phòng, cậu gắn nó ở chỗ nào?” Hắn ngừng một giây, mới trả lời, “Trong nội y.” Nữ nhân kia là người cổ hủ, chắc cô quá vội nên mới ngay cả nội y cũng không mặc đã đi ra ngoài.

Đây không phải lần đầu tiên hắn phán đoán sai tình thế, nhưng hắn rất ít khi phạm sai lầm, nhất là tối hôm qua, hắn thật sự đã nghĩ cô không giống những cô gái khác, hắn nghĩ cô thật lòng, hắn giống như nhinft hấy trong mắt cô……

Nhưng hắn sai lầm rồi.

Hắn nghĩ cô tín nhiệm mình, đã tín nhiệm mình rồi, nhưng hiển nhiên là hắn vẫn sai.

Trong nháy mắt hắn thật sự cảm thấy con mẹ nó đau lòng!

Hắn cắn răng, chịu đựng đau lòng, bình tĩnh mở miệng báo cho A Lãng: “Nhìn xem trên đường có người phụ nữ nào mang thai không, cô ấy mang theo cái bụng giả.”

“Không có.” A Lãng nói: “Tôi sẽ tận lực truy lùng mỗi chiếc xe rời khỏi khách sạn.”

“Trong di động của tôi có ảnh chụp của cô ấy, tôi sẽ xuống dưới lầu hỏi một chút xem có người nhìn thấy cô ấy rời đi không.” Hắn nói xong liền ngắt điện thoại.

Vươn tay vò mái tóc đen, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó đi vào đại sảnh.

Hắn sẽ tìm được cô, có lẽ cô am hiểu việc chạy trốn, nhưng hắn lại thiện nghệ trong việc tìm người. Hắn chỉ hy vọng khi hắn tìm được cô thì có thể nén được xúc động. Nữ nhân này làm cho hắn rất tức giận, thật sự tức giận.

Hắn không nên tức giận như vậy, nếu hắn đem cô trở thành nhiệm vụ thì hắn sẽ không tức giận như thế, sẽ không để ý như thế, sẽ không kinh hoảng như thế —

Nhưng cố tình lại không phải, cô không chỉ là nhiệm vụ, đã sớm không phải. Cho nên hắn mới mất bình tĩnh, đơn giản mà rơi vào kế của cô.

Lĩnh ngộ này khiến hắn lại càng tức giận hơn. Nhưng lúc hắn đi vào đại sảnh, cùng nhân viên lễ tân hỏi tung tích của cô thì hắn vẫn lộ mỉm cười.

Hắn phải coi cô như một nhiệm vụ, chỉ đơn giản thế thôi. Nhưng con mẹ nó, cái điều đơn giản này không dễ làm chút nào!

***

Tại trung tâm nghiên cứu của Mak.

Bay hơn nửa địa cầu, cô lại nhớ tới hòn đảo nhỏ này. Lúc vừa mới xuống máy bay, ánh mắt cô còn chưa thích ứng với ánh sáng chói lòa. Sau vài lần nháy mắt, cô mới nhìn thấy biển xanh, trời xanh, mây trắng dâng cao phía trước mặt.

Cây dừa ở trên bờ cát lay động, ánh sáng mặt trời cực nóng làm cho mọi thứ đều nóng lên. Phải rời khỏi nơi này, cũng không khó, lúc trước cô là một phần của chỗ này, cho nên có thể tự do ra vào, không ai nghĩ tới cô sẽ phản bội.

Phải về nơi này lại càng không khó. Sau khi rời khỏi khách sạn, cô chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh đã có người đến đón cô, lấy chuyên cơ hộ tống cô trở lại nơi này.

Lúc máy bay dừng hẳn, cô có thể rõ ràng nghe được tiếng sóng biển nho nhỏ cách đó không xa. Nhưng cô không nhìn thấy biển lớn xanh ngắt kia, chỉ giương mắt nhìn về phía tòa kiến trúc màu trắng nhìn qua giống làng du lịch trong rừng cây, và nam nhân đang đi về phía cô kia.

Nơi này, giống như thiên đường.

Nam nhân kia tuấn mỹ tựa như thiên sứ. Ông ta vô cùng anh tuấn, sợi tóc màu vàng lóng lánh dưới ánh mặt trời, đôi mắt xanh nhưng ngọc bích Sri Lanka, vô cùng đẹp đẽ thâm thúy.

Cô thở sâu, đi đến trước mặt ông ta.

Nam nhân trẻ tuổi cười vươn tay với cô, lại hôn lên trán cô, “Bảo bối, thật vui được gặp lại cô, cô nhất định là đói lắm rồi đúng không? Tôi sẽ cho người chuẩn bị đồ ăn cô thích.”

Nụ hôn kia rất lạnh, không hề ấm áp.

Cô cũng không đói bụng, nhưng cô nhìn ông ta, nở nụ cười nói, “Cám ơn.”

Ông ta ôm thắt lưng của cô, mang theo cô đi đến khu nhà kia. Hạ Vũ không kháng cự, nhưng lúc đi vào cô nói: “Tôi hy vọng ông sẽ không để ý việc tôi nghỉ phép mà không thông báo gì cho ông. Nhưng nhiều năm nay tôi vẫn ở trong phòng thí nghiệm, tôi chỉ đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, muốn đi xung quanh nhìn một chút, xem thế giới bên ngoài thế nào.”

“Là tôi sơ sót, công việc của cô thật vất vả, hẳn nên có ngày nghỉ.” Ông ta mỉm cười, dẫn đường cho cô xuyên qua hành lang dài, mang theo cô ngồi lên xe điện.

“Nhưng cô hẳn là nên nói trước với tôi, cô có biết Craig đã rất khẩn trương, còn hiểu lầm là cô muốn vĩnh viễn rời khỏi nơi này không?”

Khóe mắt cô giật giật, khuôn mặt nghiêm túc nói: “Craig luôn không thích tôi, ông sẽ không tin lời ông ta chứ?”

“Không.” Ông ta nâng tay, ý bảo lái xe lên đường, sau đó nói: “Làm sao có thể? Tôi biết cô sẽ không phản bội tôi, khi tôi biết hắn ta đang làm gì thì đã lập tức ngăn cản.”

“Tôi đã gặp vài chuyện ngoài ý muốn.” Cô mím môi, làm như không hờn không giận nói: “Thẳng đến khi tôi tin tức tôi bị truy nã, mới phát hiện trên người mình đeo vài tội danh, lại còn bị vài nước truy nã.”

“Đó là hiểu lầm, tôi đã cho người sửa lại. Nhưng vận khí của chúng ta rất tốt, bởi vì nhân dịp này mà chúng ta bắt được một con chuột nhắt muốn giả dạng thành cô.” Ông ta mỉm cười quay đầu, vỗ nhẹ lên tay cô, trấn an nói: “Thật vui là cô không vì chuyện này mà bị tổn thương.”

“Tôi cũng rất cao hứng.” Cô nhịn xuống xúc động muốn hỏi Phong Thanh Lam đang ở nơi nào, chỉ nhìn tay ông ta, sau đó ngước mắt lên nói: “Trên thực tế, lần này ra ngoài, tôi đã nhìn rõ nhiều điều.”

“Phải không? Ví dụ như cái gì?”

Cô lãnh đạm mà trả lời câu hỏi của ông ta: “Giống như việc người trên thế giới này ngu xuẩn đến thế nào, tôi cũng phát hiện ra ông nói đúng, thế giới này quá tệ, nhân loại cần sự tiến bộ, mà nghiên cứu của chúng ta quả thực có thể thay đổi nhiều thứ.”

Nam nhân lộ ra một nụ cười thật lòng, sau đó nhẹ vỗ vỗ tay cô, nói: “Tôi đã biết là cô sẽ hiểu mà, dù sao cô cũng là do Juli nuôi lớn mà.”

Nghe được hắn đề cập đến tên mẹ mình thì chân phải của cô lại theo bản năng mà đau lên. Cô thuận thế nhẹ nhàng hoạt động chút chân phải, để ông ta phải chú ý đến nói, sau đó nhìn khuôn mặt không có nửa nếp nhăn, thanh xuân tuấn mỹ của ông ta, trấn định nói: “Vì để ngừa vạn nhất, nếu ông cho phép, tôi hy vọng tôi cũng có thể tham gia kế hoạch vạn sao, tôi hy vọng……”

Cô tạm dừng một giây, thở sâu, nói: “Cũng có thể có một thân thể hoàn mỹ, tôi chịu đủ cảm giác giống một kẻ tàn phế này rồi.”

Nghe vậy, ông ta nhìn cô với ánh mắt nhu hòa từ ái, “Rain, với tôi mà nói, cô chính là người không thể thiếu, tôi luôn quan tâm đến sức khỏe của cô, sẽ sớm đưa cô vào trong danh sách.”

Ông ta nhếch khóe miệng duyên dáng, tuyên cáo: “Cô vẫn luôn là ngôi sao sáng nhất trong dự án này.”

Cô hoài nghi ông ta lừa gạt cô làm việc kia nhưng tới giờ, nghe chính mồm ông ta thừa nhận cô mới thực sự xác định.

Sự thật đáng sợ này khiến cô chấn kinh nhưng cô vẫn duy trì trấn định, nhịn xuống cảm giác buồn nôn, nhếch khóe miệng, cố khởi động đám cơ mặt, để cho mắt mình hiện lên cảm kích nóng bỏng, bắt buộc mình mỉm cười, há miệng nói, Cám ơn ông, John.”