Sáng hôm sau, như đã hẹn, Nhi đến gặp Phong Hải tại một quán cafe nhỏ. Dường như cậu có vẻ rất sốt ruột về chuyện của chị gái mình và vụ kết hôn kia, cho nên đã tới từ rất sớm. Khi Nhi có mặt tại quán cafe thì đã thấy Phong Hải ngồi chờ sẵn rồi, cốc nước của cậu ta cũng vơi đi phân nửa.
Không đợi cho Nhi rề rà, Phong Hải đã vào thẳng vấn đề.
- Cô có chuyện gì muốn nhờ giúp? Hay là cô muốn tôi giúp cô tổ chức đám cưới kia? Nếu là thế thì đừng có mơ.
Nhi nghe ra được mùi hậm hực trong giọng của Phong Hải. Cô không hiểu nổi, cô mới là người nên bực bội chứ nhỉ. Nếu không phải là anh rể và chị gái cậu ta ép cô đến đường cùng, việc gì cô phải chấp nhận kết hôn và làm vợ lẽ?
- Anh bớt thù hằn với tôi đi. Tôi làm vậy là vì bị ép đấy, có được không hả?
- Ai ép được cô? Không phải chính cô nói là nhục nhã, cho cũng không thèm. Chưa qua hai hôm đã đổi ý rồi. Hắn cho cô cái gì để cô bán rẻ tự trọng đi thế?
Phong Hải quen thói châm chọc, dù cho cậu rất muốn biết lý do vì sao Nhi lại làm vậy, rất muốn ngăn cản cô, cũng muốn nghe lời cô nói, nhưng tính nết quen rồi không sửa nổi.
Nhi bị chọc trúng nỗi đau, cô vừa chịu áp lực từ phía Phương Uyên, từ phía Thịnh, lại còn phải nghe tên này mỉa mai, sức chịu đựng của cô cũng có giới hạn mà thôi. Nhi cắn răng, vung tay lên cho Phong Hải một cái tát. Cậu ta không có quyền nói cô như vậy!
- Anh thôi đi!
Phong Hải sững sờ, không ngờ mình lại bị cô hung hăng bạt tai một cái. Nhưng cậu cũng ý thức được sự quá lời của mình, sau khi trừng mắt nhìn cô thì cũng ngậm miệng, thôi không chọc ngoáy nữa.
- Nói đi, cô muốn nhờ cái gì.
- Chị gái và anh rể anh có ảnh của tôi. Họ đều dùng nó uy hϊếp tôi, ép tôi kết hôn.
Nhi xấu hổ cúi đầu, không có cách nào nói ra được toàn bộ sự việc. Dù gì cô cũng là con gái, đi nhờ vả thế này cũng rất mất mặt, huống chi mấy tấm ảnh kia hoàn toàn khiến cô khó mà mở miệng.
Phong Hải vốn là công tử đào hoa, bình thường cũng phong lưu chả kém, những chuyện như vậy đã nghe rất nhiều rồi. Không để Nhi phải nói rõ ràng thì cậu cũng hiểu được mọi chuyện là thế nào. Biết được nguyên nhân, Phong Hải cũng cảm thấy ngượng ngùng, cậu không ngờ là chị gái mình lại dùng cách này để trói buộc người ta.
Nói gì thì nói, cậu nhất định không thể để Thịnh đạt như ý nguyện, cũng không muốn chị gái vướng vào rắc rối nữa.
- Hiểu rồi. Tôi có thể tìm cách xóa nó cho cô. Nhưng cô phải liên hệ với chị tôi, hủy đám cưới ngay đi. Tôi không đồng ý để cô kết hôn với hắn, càng không muốn cô dính líu gì đến chị tôi.
Phong Hải dứt khoát nói. Nhi ấm ức không thôi, cô cũng đâu muốn vậy chứ, nhưng cô lại không thể hoàn toàn giao sự tin tưởng của mình cho Phong Hải, ai biết được cậu ta có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không?
- Xin lỗi, tôi không thể nghe theo anh. Trước khi anh xóa được những tấm ảnh đó, đám cưới buộc phải tiến hành. – Nhi cứng rắn trả lời. – Tôi cũng không muốn phải làm như vậy, nhưng tôi không còn cách nào khác. Nếu anh không muốn chuyện này xảy ra, vậy xin anh hãy tìm mọi cách xóa chúng đi.
Nhi nói rồi thì đứng dậy, cúi gập người, vừa là để thể hiện lòng thành của mình, vừa thay cho lời cảm ơn trước. Quan điểm của cô đã nêu ra rõ ràng, cô biết, Phong Hải cũng sẽ không bắt bẻ gì mình được.
Nhìn theo bóng lưng của Nhi rời khỏi quán café, Phong Hải tức đến nghiến răng nghiến lợi. Cô nói đúng, cậu là người lạ, hơn nữa lại còn là em trai của Phương Uyên – người đã uy hϊếp cô. Cô đương nhiên là không thể hoàn toàn tin tưởng cậu được. Chẳng hiểu sao trong lòng cậu dâng lên một cảm giác khó chịu. Cậu không muốn đám cưới diễn ra, không muốn Nhi kết hôn với Thịnh. Như vậy quá là đáng thương, quá thiệt thòi cho cô.
Hai bàn tay Phong Hải cuộn chặt lại, hạ quyết tâm can thiệp vào chuyện này đến cùng.
Nhi vừa bước ra khỏi quán café, đứng ở vỉa hè chờ taxi của mình tới thì một chiếc xe quen mắt đỗ xịch trước mặt cô. Cửa xe sau mở ra, cô nhìn thấy Thịnh đang ngồi bên trong chờ mình, hắn đưa mắt nhìn cô, ánh mắt đe dọa ấy dường như sắp đốt cô cháy rừng rực. Nhi nuốt một ngụm nước bọt, khom người chui vào trong xe.
Đã quyết định hợp tác với Phương Uyên, cô cũng phải gặp và nói chuyện với Thịnh.
Nhi vừa vào xe, đóng cửa lại, chiếc xe đã phóng vụt đi. Giữa hàng ghế trước và sau được ngăn cách bởi một tấm rèm, khoảng không ở phía sau vì thế mà càng nhỏ hẹp, càng bí bách và ngột ngạt. Nhi hồi hộp không dám mở lời, càng không dám nghĩ vì sao Thịnh lại đón được mình ở đây. Nếu như hắn biết cô đi gặp Phong Hải, chuyện gì sẽ xảy ra chứ?
Trong không gian nhỏ tí của ghế sau, Thịnh đột nhiên xoay người sang, túm lấy tay Nhi gom chặt lại, đè dúi lên người cô. Nhi hoảng hồn nhìn hắn, không dám lên tiếng, sợ rằng tài xế ở phía trước có thể nghe được.
- Em vừa đi gặp ai? – Thịnh lạnh nhạt hỏi, Nhi nghe ra được sự tức giận trong lời nói của hắn.
- Gặp bạn. – Nhi đảo mắt, trái tim nện thình thình như trống bỏi trong ngực, hai má cô đỏ ngay, tố cáo lời nói dối của cô.
Thịnh bật ra một tiếng cười lạnh lẽo làm cho Nhi run sợ. Cô chưa bao giờ thấy hắn đáng sợ đến thế, trông hắn như một con sói đang nhăm nhe con mồi của mình, giam cầm và trêu đùa nó trước khi làm thịt.
- Bạn à? Em quen biết với thiếu gia nhà họ Vương từ khi nào? Sao tôi không biết?
Nhi biết mình đã bị bại lộ, cũng phải, Thịnh đón được cô tại chỗ này, không có lý nào không biết hành tung của cô. Có khi mấy ngày nay hắn đã theo dõi cô rồi cũng nên. Nhi chột dạ, không biết hắn có thấy cô đến biệt thự hay không, hợp tác giữa cô và Phương Uyên hắn có nắm được không?
- Cậu ta biết em là bạn gái anh. – Đầu óc cô vội vàng nảy số, phải che giấu sự thật kia đi. – Cậu ta gặp em để đòi lại công bằng cho chị gái.
- Ồ, vậy sao? – Thịnh nhướng mày. – Thế ý em thế nào?
Hắn hỏi, trong lòng cũng thật sự sốt sắng đợi chờ đáp án của Nhi. Hắn không muốn bức ép cô, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
- Em… anh buông em ra đã.
Nhi đẩy Thịnh ra, hai bàn tay hắn như gọng kìm khóa chặt cô xuống ghế, cả người nặng trịch đè lên cơ thể cô, sắp khiến cô tắt thở đến nơi. Thịnh không buông, ngược lại, hắn vươn một tay xuống, lần mò vào trong áo cô. Nhi rùng mình, động chạm này làm cô ghê tởm muốn nôn, nhưng phải cố mà kìm lại.
- Trả lời tôi. – Thịnh nói mà như ra lệnh.
- Em không đi nữa. – Nhi thở hắt ra. – Chúng ta kết hôn được không?
Thịnh vốn đã chuẩn bị tinh thần cho lời từ chối của Nhi, phản ứng mãnh liệt của Nhi vào hôm qua khiến hắn đã sớm phòng bị, không ngờ cô lại dễ dàng đồng ý đến thế. Hẳn là vì những tấm ảnh mà hắn giữ trong tay, Thịnh nghĩ, dù sao thì chỉ cần có được cô trước, hắn không tin là sẽ không làm cô yêu mình thêm lần nữa.
Thịnh nghĩ thế, sửng sốt cũng chỉ thoảng qua ánh mắt một chút, rồi ngay lập tức đeo nụ cười lên môi.
- Được. Em muốn kết hôn lúc nào cũng được, chỉ cần ở lại bên cạnh tôi.
Thịnh nỏi rồi cúi người hôn lên môi Nhi, cô căng cả mắt, chịu đựng cảm giác ghê rợn đang sôi trào cuồn cuộn trong ngực mình. Thịnh đạt được mục đích của mình thì sung sướиɠ không thôi, nhưng hắn không quên cảnh cáo cô về chị em Phương Uyên.
- Sau này em đừng giao thiệp với Phương Uyên và Phong Hải. Đừng để tôi thấy em gặp cậu ta thêm lần nào nữa.
Nhi gật đầu, cả người run rẩy mềm nhũn. Lúc này cô mới ý thức được, khoảng thời gian sắp tới của mình chắc chắn không vui vẻ gì. Thịnh hào hứng đưa Nhi đi ăn trưa, rồi đưa cô về chung cư của Yến. Hắn muốn cô về lại căn hộ mà hắn đã mua cho cô, Nhi chần chừ một lúc, kiếm cớ từ chối. Thịnh thấy cô có vẻ không thích lắm thì cũng không bắt ép cô phải làm ngay, nhưng vẫn cho cô thời gian mà chuyển nhà.
Vừa lên đến nhà Yến, Nhi đã ngã vật ra ghế sô pha. Yến đã đi làm, Nhi bỏ việc rồi nên hoàn toàn rảnh rỗi. Cô muốn làm việc gì đó để tạm thời giúp mình quên đi hoàn cảnh hiện tại. Nghĩ một chốc, Nhi quyết định giúp Yến dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ và nấu bữa tối đơn giản.
Cô loay hoay một lúc thì trời cũng đã muộn. Như bưng hết bát đĩa ra bàn, sắp xếp chúng trông thật đẹp, bày biện món ăn thật hút mắt, rồi ngồi chờ Yến về nhà. Lúc này, điện thoại cô chợt reo vang. Nghĩ là Yến gọi, Nhi không nhìn màn hình mà đã vội vàng bắt máy.
- Alo? Chị Yến, chị phải tăng ca à?
Đối phương trầm mặc hồi lâu, rồi cất tiếng đáp lời. Từ ống nghe truyền đến không phải giọng của Yến mà là giọng của một người đàn ông đứng tuổi, là một người mà đến cả năm nay cô chẳng gặp mặt lần nào.
- Mày về nhà ngay! – Bố Nhi, ông Hà đùng đùng nổi giận, hằn học nói qua điện thoại.
Tức thì, da gà gai ốc của Nhi nổi hết cả lên. Bố bất ngờ gọi cô về là có ý gì?