Phương Uyên đứng dậy, bước về phía cái bàn ở góc tường, tự mình bê khay ấm trà đến. Hôm nay chị không mặc váy dài nữa, toàn bộ hai chân với lớp da sần sùi lộ hẳn ra ngoài. Nhi và Yến đồng thời kinh ngạc, Nhi chỉ biết chân chị có sẹo nhưng lại hoàn toàn không biết, vết sẹo lớn đến thế. Nhìn qua có thể đoán được chị gặp phải tai nạn khủng khϊếp thế nào.
- Hắn kết hôn với tôi chỉ để chiếm đoạt tài sản mà thôi. Sau khi tổ chức một đám cưới nhỏ, hắn danh chính ngôn thuận thừa kế công ty của ông tôi, nắm giữ toàn bộ tài sản. Em trai tôi không thích tranh đoạt, nó ra nước ngoài du học, còn tôi bị nhốt trong căn nhà này, chưa một lần bước ra ngoài.
Phương Uyên từ tốn kể lại, câu chuyện nặng nề và u ám kéo dài mười năm, qua giọng chị lại thoang thoảng như một cái chớp mắt. Thế nhưng nó không làm vơi đi ý tứ thù hận trong mắt chị.
- Vậy là chị không yêu hắn nữa? - Nhi tiếp tục hỏi. – Như thế thì có liên quan gì đến tôi? Chẳng lẽ tôi cưới hắn thì chị sẽ được giải thoát hay sao?
Phương Uyên bật cười trước suy nghĩ giản đơn của Nhi.
- Giải thoát ư? Tôi không cần, tự tôi cũng có thể bỏ hắn. Nhưng tôi không thể đi khi bị hắn cướp lấy tất cả.
Nhi lúc này mới lờ mờ đoán biết được ý đồ của Phương Uyên, nhưng cô vẫn không biết mình có thể giúp được gì. Cưới Thịnh thì cô và chị ta được cái lợi gì chứ?
- Chị đừng hòng lợi dụng con bé.
Yến lên tiếng cảnh cáo. Yến già đời hơn Nhi, dù không phải hạng cáo già nhưng Yến cũng đã tự mình lăn lộn bao nhiêu năm trong xã hội, làm sao có thể không đón được ý của Phương Uyên.
- Tôi đâu có lợi dụng cô ấy. Tôi muốn làm đồng minh. Tôi biết Thịnh đã làm gì cô ấy.
Phương Uyên thẳng thừng cho họ biết ý đồ của mình. Yến và Nhi sửng sốt khi biết rằng Phương Uyên nắm rõ hành động của hắn đến thế, hai người có chút nghi ngờ, liệu có phải chị và Thịnh thông đồng với nhau để lừa Nhi hay không. Không đợi cho Nhi hỏi, Phương Uyên tiếp tục tấn công cô bằng những tấm ảnh quen thuộc.
- Hắn chụp ảnh của cô phải không? Tôi đoán là hôm nay cô cũng sẽ đến đây vì việc này. Tôi có thể giúp cô xóa bỏ chúng, đổi lại, tôi muốn cô hợp tác với tôi.
Nhi á khẩu. Phương Uyên không những biết rõ tất cả mọi chuyện mà còn lợi dụng việc này để tóm gọn lấy cô. Chị ta giống quả thực đã ôm cây đợi thỏ, rồi cuối cùng tung lưới bắt một mẻ được cả hai người bọn họ. Có thể nói, Nhi đã không còn đường lui rồi. Ngay cả Yến cũng căng thẳng, chị không nghĩ ra được cách gì để đối phó với Phương Uyên.
Phương Uyên làm sao lại không nhận ra cảm xúc hiện giờ của hai người họ. Chị thậm chí còn chờ mong, sự căng thẳng này báo cho chị biết, Nhi không còn cách gì ngoài đồng ý điều kiện của mình nữa rồi.
- Tôi… - Nhi lắp bắp. Đầu óc cô đặc quánh như hồ dán. Cô không muốn cứ như vậy bị người ta dắt mũi. – Có thể cho tôi thời gian suy nghĩ không?
- Được thôi. Cho cô thêm một ngày. – Phương Uyên nhún vai. – Thịnh cũng không chờ được lâu đâu.
Nhi cúi đầu, hai bàn tay nắm lấy gấu áo vặn xoắn chúng lại, mướt đầy mồ hôi.
- Nếu tôi đồng ý với chị thì tôi phải làm những gì?
- Cưới hắn. Cứ làm theo những gì hắn muốn.
Nhi giật mình, chợt nhớ đến những lời mà Thịnh đã từng nói trước đây. Hắn kể lể với cô về vụ làm ăn khó nhằn, cần tiền, cần được bố cô rót vốn. Cô chợt hiểu ra, Thịnh đến với mình cũng chẳng có tí cảm tình gì sất, không phải hắn chỉ lừa tình cô, hắn còn muốn lừa tiền cô.
- Vậy không phải tôi sẽ nhờ bố rót vốn cho hắn sao? Chuyện ngu ngốc như vậy sao tôi có thể làm được!
Nhi phản đối. Vừa làm vợ bé, vừa phải hiến dâng tài lực, trên đời này làm gì có chuyện ngon ăn như vậy.
- Không phải chị hận hắn ư? – Yến chen vào hỏi. – Chị Uyên, tôi thật sự muốn biết rốt cuộc chị đang định làm gì. Cứ thần thần bí bí như vậy, chúng tôi không thể yên tâm hợp tác với chị được.
Phương Uyên lắc đầu, chỉ tay về phía Nhi.
- Giờ cô ấy đâu còn lựa chọn khác, phải không? Tôi cho cô thêm một ngày.
Nói rồi, chị rời khỏi phòng ăn, biến mất sau dãy hành lang dài. Yến và Nhi ngồi thừ ra tại chỗ, liếc mắt nhìn nhau với vẻ bất lực. Họ đúng là chẳng còn lựa chọn nào khác. Yến đưa Nhi trở về nhà, ôm một bụng suy nghĩ đắn đo.
- Hay là bỏ đi. Chị cũng có vài mối quan hệ, biết đâu có thể giúp em. Nếu hắn thật sự tung ảnh ra, chúng ta cũng có thể kiện mà.
Yến đột nhiên quay sang nói với Nhi, trong khi cô đang buồn bực cắm mặt vào cái điện thoại. Từ lúc về nhà Yến, cô lại rơi vào trạng thái ngồi đờ đẫn tại chỗ, chẳng biết có suy nghĩ được gì không. Lần đầu tiên trong đời Nhi cảm thấy mình vô dụng đến thế. Liên tục bị vợ chồng Thịnh tấn công, cô hoảng hốt thu mình lại, không dám tính đến những bước tiếp theo.
Lời Yến nói như gió thoảng qua tai, không vào đầu Nhi được chữ nào.
- Nhi. Nghe chị nói không? Em tỉnh táo lại được không hả? – Yến sốt ruột.
- Họ có nhiều tiền như vậy, chúng ta đấu không lại nổi.
Cô yếu ớt trả lời. Yến cũng cảm thấy đúng, chị và Nhi chẳng có gì, so với nhà Thịnh, hai người họ chỉ như lấy trứng chọi đá. Điều kiện mà Phương Uyên đưa ra đã là phương án duy nhất của họ rồi.
Cả hai trầm mặc hồi lâu, điện thoại Nhi lại rung lên. Là Thịnh. Hắn trực tiếp gửi thêm vài tấm hình nữa sang cho Nhi. Cô cầm điện thoại mà run rẩy, ngón tay siết lấy điện thoại đã trắng bệch cả ra. Hắn còn trữ bao nhiêu tấm hình nữa của cô đây?
Nhi không chịu được nữa, cô không muốn sống trong sự lo sợ, bị Thịnh uy hϊếp mỗi ngày. Cô làm sao mà kiện được hắn, trộm điện thoại xóa hình cũng chẳng phải ý kiến hay, ai biết được hắn lưu bao nhiêu tấm ảnh, sao ra bao nhiêu bản.
Hai mắt cô đỏ lên, hốc mắt chua xót, cố gắng kìm nén để không bật khóc. Nhi mở danh bạ, mò tìm số điện thoại của Phương Uyên, gửi một tin nhắ thỏa hiệp: “Tôi đồng ý với chị. Xin hãy giúp tôi."
Phương Uyên khẽ cười, quả nhiên con cá đã cắn câu. Chị sẽ không từ bỏ, dù cho không đòi lại được những thứ vốn thuộc về mình từ tay Thịnh, chị cũng phải khiến hắn táng gia bại sản.
Phương Uyên gọi lại cho Nhi, tung ra chỉ thị tiếp theo.
- Tốt lắm. Vậy giờ cô gọi cho Thịnh, nói với hắn là hai người sẽ quay lại, yêu cầu hắn phải ngay lập tức kết hôn, cô dùng số tiền đầu tư cho dự án của hắn làm của hồi môn. Yên tâm, cô chỉ cần làm vợ bé của hắn trong một khoảng thời gian thôi. Ba tháng, thế nào?
- Còn chị thì sao?
Nhi lo lắng. Cô bỏ ra nhiều thứ như vậy rốt cuộc là để làm gì? Nếu Phương Uyên đã căm ghét Thịnh đến thế, thì tại sao lại muốn cho hắn nhiều lợi ích đến vậy?
- Tôi sẽ đến gặp bố cô.
Phương Uyên lạnh lẽo nói. Nhi hụt cả hơi, trái tim đập thình thịch. Chị ta không những lôi cô vào chuyện gia đình mình mà còn muốn kéo cả bố cô xuống theo ư?
- Chị định làm gì gia đình tôi?
Nhi nghiến răng nghiến lợi, cho dù giữa cô và bố có xích mích, cô cũng không hi vọng ông gặp tổn hại gì. Giữa cô và ông ấy vẫn có tình thân.
- Cô không cần quản, chỉ cần làm tốt việc của cô là được rồi.
Phương Uyên nhanh chóng cúp máy. Trong khi chị đang vui sướиɠ vì đạt được mục đích, thì Nhi lại canh cánh nỗi lo. Cô sắp sửa bước vào cuộc sống mới, bắt đầu một hợp đồng hôn nhân kéo dài 100 ngày, đối tượng ký kết không phải chồng tương lai mà lại là vợ cả của hắn.
Chuyện này nghe qua có vẻ khó tin và thật nực cười, thế mà lại xảy ra rồi.
Khi tin tức buồn cười này bay đến tai Phong Hải, cậu chẳng hiểu sao lại cảm thấy khó chịu và tức giận. Phong Hải định đến nhà Nhi tìm cô, hỏi cô vì sao lại thất hứa như vậy. Nhưng rồi cậu chợt nhớ ra, ngày đó Nhi đã dọn đi mất rồi. Bây giờ cô ở đâu cậu cũng chẳng biết.
Phong Hải móc điện thoại trong túi ra, gọi cho Nhi. Nhi hơi ngỡ ngàng vì người gọi đến lại là anh chàng phiền phức này.
- Cô có bị làm sao không? Sao lại đồng ý với chị tôi? – Chưa đợi đối phương nói gì, Phong Hải đã gào lên vào ống nghe. – Một mình chị ấy điên là đủ rồi. Không phải cô đã nói là không thèm làm vợ bé sao? Chị tôi cho cô cái gì? Tiền à?
Nhi chưa hiểu gì đã bị mắng cho một tràng, trong lòng vốn đã ngậm một cục tức khi bị Phương Uyên và Thịnh dồn đến đường cùng, giờ lại bị Phong Hải mắng chửi. Cô không nhịn được.
- Tôi chả thiếu tiền đến mức ấy! Nhà tôi đầy tiền. Còn không phải vợ chồng anh chị của anh muốn bòn rút của nhà tôi nên mới ép tôi à?
Nhi cũng gào lên với Phong Hải, cô cảm thấy cổ họng mình nóng bừng. Đến lượt Phong Hải không hiểu chuyện gì.
- Ai bòn tiền nhà cô?
- Chị của anh. Cả anh rể anh đấy!
Nhi ấm ức nói.
- Khoan đã, ý cô là sao?
Phong Hải nhíu mày, cậu đã bỏ lỡ điều gì? Rốt cuộc chị gái cậu muốn làm gì đây? Trong khi đó, trong đầu Nhi chợt nảy ra một ý, không biết là có thực thi hay không. Dù Phong Hải không để lại ấn tượng tốt cho cô, còn là em trai của Phương Uyên, nhưng ít nhất theo cô biết, cậu ta là người duy nhất không đồng tình với chị gái và anh rể mình.
Có lẽ cậu ta có thể giúp được cô chăng.
- Anh… Chúng ta có thể gặp nhau không? – Nhi ấp úng mãi mới mở lời được.
- Để làm gì hả? Cô sắp thành vợ của anh rể tôi, còn muốn câu dẫn cả tôi à?
Phong Hải buông lời châm chọc.
- Không phải. Đàn ông trên đời này có chết sạch tôi cũng không thèm lấy anh.
- Ồ , cô thì ra là cô thích làm vợ bé hơn là lấy một người bình thường, bối cảnh sạch sẽ.
Phong Hải giễu cợt Nhi đến quen mồm. Nhi tức mà không làm gì được, chẳng nhẽ lại xẻo cái miệng chuyện nói lời xấu xa ấy đi?
- Tóm lại là có chuyện muốn nhờ anh. Có thể giúp tôi không?
- Được thôi. Tôi rất muốn xem cô định giở trò gì đấy.