100 Ngày Làm Vợ Lẽ

Chương 11

Nhi được Yến đưa lên nhà, cả buổi ngồi đờ đẫn như khúc gỗ, những lời đe dọa ngọt ngào của Thịnh cứ văng vẳng bên tai. Cô chẳng biết phải làm sao cả. Chẳng nhẽ lại đồng ý với hắn? Cô không thể cứ như vậy mà quay về bên Thịnh, cam tâm tình nguyện để người ta lợi dụng mình.

Thịnh cứ luôn miệng nói yêu cô thật lòng, chuyện này làm sao mà tin được đây. Sau khi ăn một quả lừa to hơn cả quả dưa bở, Nhi chẳng còn lòng dạ nào mà tin vào tình yêu.

- Ăn chút gì đi. Em đã như vậy cả buổi rồi.

Yến đưa cho cô một gói bánh ngọt. Chị lo lắng về tình trạng này của Nhi, cô chẳng chịu nói cho chị biết đã xảy ra chuyện gì. Nhi không nhìn chị, cũng không đón lấy cái bánh. Bộ dạng vui vẻ và đầy niềm tin của Nhi hồi sáng, từ sau khi gặp Thịnh thì đã bị đốt sạch bách. Yến không thể không nghi ngờ rằng hắn đã dọa nạt cô.

- Nói cho chị, hắn nắm được điểm yếu gì của em rồi.

Yến ôm lấy mặt Nhi, buộc cô phải nhìn vào mắt mình. Sự thấu hiểu của chị đánh trúng vào nỗi lo của Nhi, hai mắt cô đỏ lên, lại chuẩn bị muốn khóc. Vì cô hoàn toàn không biết mình nên làm gì nữa, cho nên Yến như một cọng rơm cứu mạng của cô vậy.

- Hắn chụp lén ảnh của em.

- Chụp ảnh? Hắn lấy ảnh của em làm gì?

Yến có hơi không theo kịp những lời Nhi nói, chị không hiểu vài tấm ảnh thì làm sao dọa được Nhi. Chị đã quên, cô em gái thân yêu này đã trót trao thân cho người đàn ông xấu xa kia rồi.

- Không phải ảnh bình thường. Là ảnh em và hắn ngủ với nhau. Hắn nói nếu không quay về bên hắn, hắn sẽ…

Nhi nghẹn ngào không nói được nữa. Yến cũng thừa hiểu ý của Nhi rồi. Chị cắn răng, thầm nghĩ muốn đánh chết cái tên khốn kia. Không ngờ là bấy lâu nay mình lại làm việc cho một ông chủ ghê tởm như hắn. Trong phút chốc, Yến xúc động và tức đến mức muốn bỏ cả việc luôn.

- Tất cả những chuyện đã xảy ra, em mau nói hết một lượt cho chị. Em đã gặp vợ hắn rồi đúng không? Chị ta nói gì với em?

Nhi ngập ngừng hồi lâu, bắt đầu nhớ lại những điều mà Phương Uyên đã nói với mình. Chị ta không những không trách cô mà còn mở miệng đề nghị cô lấy Thịnh, làm vợ hai của hắn. Nhi không hiểu Phương Uyên có ý đồ gì.

- Chị ta hỏi em có muốn cưới hắn không. Em không rõ chị ta muốn gì, nhưng chị ta nói rằng em sẽ không thiệt thòi nếu đồng ý kết hôn.

Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó Yến nhăn mày suy nghĩ. Thật là kỳ lạ khi đề nghị này lại do chính miệng người vợ chính thức nói ra. Thông thường người ta đâu có làm vậy, trừ phi Phương Uyên có âm mưu gì đó.

Nghĩ đi nghĩ lại mãi cũng chẳng phải cách hay, hai người bọn họ sẽ không thể đoán được Phương Uyên thật sự muốn gì. Chỉ có một phương án duy nhất, đó là đến gặp mặt Phương Uyên, nói chuyện phải trái, thăm dò ý tứ chị thì mới biết được.

- Thế này đi. Chị và em đến gặp cô ta.

- Nhưng em đã nói không đồng ý rồi. Em đã hứa rằng sẽ biến mất khỏi tầm mắt họ.

Nhi ấp úng chần chừ. Cô không muốn quay lại đó, chỉ một lòng muốn cắt đứt khỏi sự việc lằng nhằng này. Tình yêu lúc này đã chẳng là gì so với rắc rối mà cô đang vướng vào.

- Đó là trước khi anh ta uy hϊếp em. Dù sao thì, nếu như cô ta là cái chân tốt, chúng ta có thể bám lấy.

Yến dứt khoát nói, đứng trước sự do dự của cô gái nhỏ này, chị đành phải thay cô quyết định. Chẳng biết Thịnh cho cô bao nhiêu thời gian, họ phải tìm cách thoát khỏi hắn, hoặc là lật đổ hắn trước khi hắn ra tay với Nhi.

Nhi cúi đầu. Lúc này cô rất bối rối, hoàn toàn không nghĩ được gì cả, vì vậy đành nghe lời Yến. Nhi tìm số điện thoại của Phương Uyên, bấm gọi. Ba hồi chuông ngắn đổ xuống, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy. Có vẻ như Phương Uyên cũng đang chờ hồi âm của cô.

- Chị Phương Uyên, tôi…

Nhi mãi mà không nói được gì. Mặt cô nóng bừng, cô biết nói gì đây, bảo chị ta là, chồng chị ép buộc tôi phải yêu hắn, nếu không hắn sẽ tung ảnh nóng của cô cho truyền thông ư?

- Xem ra cô đã suy nghĩ về lời đề nghị của tôi. Tôi đoán là cô cũng vẫn chưa hiểu được ý tôi phải không? – Phương Uyên vẫn giữ vẻ lạnh nhạt đó, trong giọng nói hoàn toàn không nghe ra được chút vui mừng hả hê nào. – Chúng ta có thể bàn kỹ hơn về việc này, được chứ?

Nhi im lặng, để mặc cho Phương Uyên dẫn dắt cuộc nói chuyện. Vốn là cô chủ động liên hệ để hỏi về việc này, cuối cùng lại thành đối phương đề nghị gặp mặt trước. Yến ngồi bên cạnh nghe rõ từng từ một, chị cũng dần hiểu được rằng Phương Uyên không phải là người phụ nữ đơn giản.

Bọn họ càng cần phải gặp mặt Phương Uyên, tránh để cho bị lợi dụng. Hoặc giả, cho dù có bị lợi dụng thì cũng phải để chị ta giúp mình làm việc gì đó, trao đổi sòng phẳng.

- Cô có cần tôi bảo em trai tôi tới đón không? – Thấy đối phương không nói gì, Phương Uyên lại tiếp tục mở lời, ép Nhi đến mức không còn đường thoái lui.

- À không cần đâu. Tôi sẽ tự tới. - Nhi lắp bắp nói. – Chị Phương Uyên…

- Cô còn yêu cầu gì nữa sao? Chỉ cần trong khả năng, tôi sẽ đáp ứng tất cả những gì cô muốn.

Phương Uyên tỏ ra là một người phụ nữ độ lượng và hào phóng, nhưng có trời mới biết chị ta có thật sự như vậy hay không. Dĩ nhiên, trước khi nắm rõ được chị thì cả Nhi và Yến sẽ không tin.

- Tôi hi vọng chị sẽ không lừa tôi. – Nhi thành thật đáp. Ngoài điều đó ra thì cô chẳng muốn gì cả.

Phương Uyên khẽ cười, quả nhiên cô gái này rất ngây thơ, rất lương thiện, cũng rất thẳng thắn. Chị thích những người như thế, ngay từ giây phút cô nói rằng sẽ từ bỏ Thịnh, chị đã biết cô là người chính trực, chẳng qua bị hắn lừa gạt mà thôi.

- Tất nhiên. Tôi không phải Thịnh.

Phương Uyên nhẹ nhàng buông một câu, sau đó hẹn giờ gặp mặt rồi cúp máy.

Nhi buông điện thoại, lòng dạ bồn chồn không thôi. Yến dọn dẹp qua loa đồ đạc cho Nhi, sắp xếp cho cô ở phòng dành cho khách của mình rồi mới thay đồ, sau đó theo chỉ đường của Nhi mà đưa cô đến nhà Phương Uyên.

Lúc này đã là buổi trưa, nắng gắt xả xuống đầu bọn họ khiến cả hai hơi choáng váng, nhưng vẫn chưa là gì so với cảnh vật diễm lệ trong căn biệt thự kia. Nhi đến đây lần thứ hai rồi, dù vậy tâm trạng cô vẫn chẳng khá hơn tí nào, cô cũng không muốn nhìn ngó xung quanh. Ngược lại, Yến cảm thấy ngỡ ngàng. Cả đời chị chưa bao giờ đặt chân vào nơi nào lớn đến thế, dường như khung cảnh ở đây chỉ xuất hiện trong ti vi hay sách truyện mà thôi.

Chị giúp việc đưa hai người đến phòng ăn, lần này Phương Uyên đã ngồi chờ sẵn ở đó cùng với một bàn tiệc thịnh soạn. Nếu mục đích tới đây không phải là để thương lượng về việc trở thành vợ hai, có khi Nhi và Yến còn nghĩ rằng họ được coi khách quý thết đãi tử tế lắm.

- Hai người ngồi đi.

Phương Uyên không tỏ ra ngạc nhiên khi thấy Yến, chị dặn dò cô giúp việc đi lấy thêm một bộ bát đũa nữa. Nhi và Yến ngại ngùng ngồi xuống ghế đối diện Phương Uyên.

- Chị Uyên, tôi…

- Chúng ta tạm thời đừng bàn chuyện kia vội được không? Bữa cơm này là tôi mời, hai người cứ thoải mái thưởng thức đi đã.

Nhi và Yến liếc nhìn bàn tiệc này, cảm thấy như đây giống "bữa ăn cuối cùng" vậy, tâm trạng hai người chùng xuống, càng căng thẳng hơn. Suốt bữa ăn, Phương Uyên chẳng hề đả động gì đến chuyện của Thịnh, chị chỉ hỏi những việc linh tinh hay hỏi về gia đình của Nhi mà thôi.

Nhi thành thật trả lời Phương Uyên từng câu một, cô cũng chẳng có gì phải giấu về nhà mình cả. Nếu như Phương Uyên có thể điều tra về cô, biết được chuyện giữa cô và Thịnh, thì có lẽ cũng đã lật tung cả thông tin cá nhân của cô lên rồi.

- Sao cô lại cãi nhau với bố? Gia cảnh tốt như vậy, cô có xuất phát điểm trên cả trăm cả nghìn người rồi.

Phương Uyên lau miệng, chị không ăn nữa. Cả Nhi và Yến đều hiểu rằng họ bắt đầu cuộc nói chuyện rồi đây. Nhưng tại sao Phương Uyên lại thích hỏi chuyện gia đình Nhi như thế thì họ không đoán được.

- Tôi không muốn phụ thuộc vào bố mình.

- Cô thật là giống em trai tôi. Mười năm trước nó cũng bỏ nhà đi như vậy đấy.

Phương Uyên nói, nghe có vẻ đầy thích thú và một chút giễu cợt.

- Chuyện này thì liên quan gì đến Thịnh. Chị Uyên, hôm nay chúng tôi đến là để hỏi chị về chuyện khác. Mong là chị không quên.

Yến hết chịu nổi dông dài, chen ngang lời Phương Uyên. Nhi vốn đã định hỏi, nhưng lại không biết mở lời thế nào, cứ thế để mặc cho Phương Uyên dẫn dắt, may mà Yến cứng cỏi hơn cô.

- Tôi quên làm sao được.

Phương Uyên mỉm cười. Chị ngoái đầu nhìn một lượt căn nhà rộng lớn, cuối cùng dừng lại trên tấm ảnh cưới to đùng ngoài phòng khách.

- Các cô thấy đấy, tôi trên danh nghĩa là vợ của Thịnh, mặc dù không chính thức nhưng những người biết thì đều ngầm thừa nhận. Tôi cũng từng rất yêu anh ta, phải nói là chúng tôi từng rất yêu nhau. Giống như cô. – Phương Uyên chỉ vào Nhi. – Tôi cũng bị hắn chơi một vố. Chỉ là, so với những tổn thất của cô, tôi mất nhiều hơn, rất nhiều thứ.

Phương Uyên chậm rãi nói, Nhi và Yến sửng sốt.

- Chị mất đi cái gì?

Nhi ngờ vực hỏi. Cô chỉ thấy chị sống trong nhà to, toàn thân bao bọc nhung lụa, giống như một bảo vật được cất kỹ đi không ai dám động tới. Không như cô, đã bị lừa, còn sắp sửa bị bôi nhọ danh dự.

- Tôi mất đi gia đình, và tự do.

- Ý chị là...

Nhi còn chưa hiểu, nhưng Yến thì đã lờ mờ đoán ra được ý tứ của Phương Uyên.