100 Ngày Làm Vợ Lẽ

Chương 14

- Bố…

Nhi nín thở, có chút cảm giác sợ hãi trước sự giận dữ từ phía bố mình, ngay cả khi ông không ở bên cạnh cô, thậm chí còn cách cô rất xa.

- Đừng gọi tôi là bố! – Ông tức giận hét vào điện thoại. – Ngay lập tức về nhà.

- Có chuyện gì mà bố gọi con về gấp vậy?

Nhi không muốn trở về dù rằng đúng là cô buộc phải quay về bàn với ông về chuyện đám cưới. Tất nhiên là Nhi sẽ không nói với bố toàn bộ mọi chuyện, ví dụ như làm vợ bé, hay việc cô bị lừa. Nhưng Nhi cũng mơ hồ cảm thấy dường như bố cô đã biết được chuyện mà ông không nên biết.

- Mày còn không biết là mày đã làm gì à? Mày còn hỏi?

L*иg ngực Nhi phập phồng, trái tim đập mạnh mẽ như muốn vỡ toang. Cô hoảng sợ, chắc chắn đã có chuyện không hay xảy ra rồi.

- Không nói nhiều, về ngay đi.

Ông Hà đột nhiên giảm âm lượng của mình xuống, giọng nói của ông nhẹ nhàng đi vài phần, cứ như là ông cũng nhận ra được mình đã hơi to tiếng với con gái mình. Sau khi hạ lệnh, ông cúp máy cái rụp, để lại cho Nhi tâm trạng thấp thỏm lo âu không thôi.

Lúc này đã là tối muộn, cô cũng chẳng thể về nhà ngay được. Bản thân cô không muốn phục tùng bố, từ cái ngày dứt áo rời khỏi nhà, cô đã quyết định sẽ không quay về, hoặc ít nhất là không về cho đến khi cô đạt được cuộc sống như ý nguyện, để bố cô không thể soi mói hay coi thường cô được nữa. Tính cách cứng rắn mà cố chấp ấy của Nhi chẳng biết từ đâu mà ra, cũng có khi là kế thừa từ chính bố mình cũng nên.

Nhưng lần này cô không thể không về. Cô buộc phải thỏa hiệp. Nếu như kết hôn mà không cần đến sự xuất hiện của ông, có lẽ cô cũng chẳng muốn gặp bố trong tình cảnh này. Chỉ có điều Phương Uyên đã nói rõ, dùng tiền đầu tư của bố cô làm của hồi môn theo đám cưới, có lẽ cái chị cần không phải tiền mà là mối quan hệ làm ăn với bố cô.

Nghĩ đến đây, Nhi chợt bừng tỉnh, cô đã hiểu ra được điều gì đó. Đột nhiên trong lòng Nhi có một dự cảm tốt, cô cảm thấy Phương Uyên cũng không thật sự xấu.

Sáng hôm sau Nhi quay trở về nhà của bố. Ông Hà đã ngồi chờ sẵn ở phòng khách. Nhi đứng ở ngoài cửa, nhìn căn nhà quen thuộc mà đã một thời gian dài mình không đặt chân về, trong lòng cảm thấy bồi hồi và tội lỗi.

Không nghĩ đến lúc về nhà, cô lại mang theo cả một rắc rối lớn thế này. Nhi nhắm mắt lại, hít vào, giữ cho không khí tràn đầy một buồng phổi, tạo cảm giác như mình mạnh mẽ lắm, rồi mới bước vào nhà. Mỗi bước chân đặt trên nền gạch, Nhi đều suy tính xem mình nên bắt đầu nói thế nào với bố mình.

Thế nhưng, chưa kịp mở lời, cô mới chỉ nhìn thấy ông Hà ngoài phòng khách thôi đã bị ông quạt cho một trận. Ông Hà ném ra một tập tài liệu dày mấy trang giấy.

- Mày nói xem mày đã làm gì vậy hả? – Ông Hà cố nén bực tức, lông mày nhíu chặt, sắp sửa kẹp chết được cả ruồi.

Nhi run lên, cô liếc mắt nhìn tập giấy, đó là thông tin cá nhân của những gương mặt hết sức quen thuộc: Thịnh và Phương Uyên.

- Mày định nói gì đây? Muốn xin cưới thằng khốn kia sao hả?

- Con…

Cô đã ngờ ngợ rằng bố cô biết chuyện này, nhưng cô vẫn cố chấp không muốn tin vào điều đó. Cuối cùng thì bố cô cũng biết tất cả, có kẻ nào đó đã cho ông biết chuyện này. Nhi nhớ đến lời của Phương Uyên, chẳng lẽ chị ta đã đến gặp ông sao? Chị ta muốn gì chứ, uy hϊếp bố cô để đòi lấy tiền?

- Bố đã gặp Phương Uyên?

- Mày còn mặt mũi mà gọi bố à? Bôi tro trát trấu vào mặt bố như thế mày hả dạ lắm đúng không? Mày hận bố, mày ghét bố, nhưng cũng đừng dùng cách này để trả thù. Như thế mày có khác nào con điếm?

Càng mắng, ông Hà càng tức giận, buột miệng văng ra những lời lẽ quá khích. Nhi tự ái, hai mắt cô đỏ lên. Bố gọi cô là con điếm? Từ trước đến giờ ông vẫn luôn như thế, chẳng thèm hỏi kỹ nguyên nhân, ông chỉ luôn làm những gì mình nghĩ, làm những gì ông cho là đúng, không cần biết nó có làm người khác tổn thương hay không.

Những lời này chẳng khác nào giọt nước tràn ly. Mối quan hệ giữa hai bố con vốn đã chênh vênh, chỉ dựa vào một chữ “điếm” kia mà hoàn toàn sụp đổ.

- Phải rồi, trong mắt bố con chỉ hèn hạ và ti tiện thế thôi. Con muốn cưới anh ta đấy! Bố không đồng ý thì con cũng chẳng còn cách nào khác!

Nhi gào lên. Đáng ra cô đến đây để thuyết phục bố, không nghĩ tới mọi chuyện lại tanh bành thế này.

Ông Hà chỉ vào mặt Nhi, nóng nảy nói.

- Mày không được phép! Không có sự cho phép của bố, mày đừng hòng làm gì cả.

Nói rồi, ông Hà đánh mắt ra hiệu với quản gia.

- Đưa nó lên nhà, khóa cửa phòng lại. Không có sự cho phép của tôi thì không cho nó ra ngoài.

Người đàn ông trung niên với mái tóc ngả bạc hơn phân nửa vội vàng tiến lên, cùng với hai anh chàng đô con nữa, mỗi người xốc một bên vai Nhi xách cô lên tầng. Nhi điên cuồng giãy dụa nhưng chẳng có tác dụng. Mọi chuyện sao lại thành ra thế này?

Tận đến khi bị ông Hà nhốt trong phòng, Nhi mới hoàn hồn. Không được, nếu không nghĩ cách thoát ra, cô chỉ có thể chôn chân ở đây, chờ đợi Thịnh ra tay hủy đi toàn bộ cuộc sống của mình.

Nhi đi đi lại lại trong phòng, không ngừng suy nghĩ. Rốt cuộc là ai đã báo chuyện này cho bố cô mới được? Hẳn đó là người không muốn cô với Thịnh kết hôn. Nghĩ tới nghĩ lui, người duy nhất có khả năng làm điều này chỉ có một mình Phong Hải. Cô không ngờ mình lại tin nhầm người, cậu ta không những không giúp cô, còn hại cô môt phen.

Nhi đã từng căm ghét cái hợp đồng hôn nhân 100 ngày kia, thế mà giờ lại không ngừng mong mỏi nó. Khi nghĩ về hoàn cảnh của mình, khi đồng ý với thỏa thuận của Phương Uyên, cô đã hoàn toàn buông xuôi. Không phải chỉ cần cắn răng chịu đựng 100 ngày làm vợ lẽ của Thịnh, rồi cô sẽ lại tự do và có cuộc sống êm đẹp như trước hay sao?

Từ “chỉ cần” kia nghe qua có vẻ dễ dàng, cuối cùng lại khó khăn đến vậy.

Có khó đến mấy thì cô cũng phải làm. Đó là đường cùng rồi. Nhi lật đật moi điện thoại, gọi cho Phương Uyên.

- Tôi không thuyết phục được bố. Em trai chị đã nói tất cả sự việc cho ông ấy, giờ thì ông ấy đang điên lên và nhốt tôi ở nhà.

Nhi ủ rũ nói, có phần gấp gáp và sốt ruột. Cô biết cô đang tự biến mình thành con rối mặc cho Phương Uyên và Thịnh chơi đùa, đá qua đá lại.

- Tôi không nghĩ là cô lại chậm chạp đến thế.

Phong Hải là biến số ngoài dự đoán của cả Nhi và Phương Uyên. Chị cứ nghĩ em trai sẽ đứng về phía mình, không ngờ là lại bị cậu em này đâm sau lưng cho một nhát. Phương Uyên suy ngẫm, có lẽ chị không thể ngồi đợi được nữa.

- Được rồi, tôi sẽ gặp bố cô nói chuyện.

- Ông ấy biết chị là vợ của Thịnh rồi. Ông ấy đã điều tra cả hai người.

- Tôi biết rồi.

Xem chừng cuộc đàm phán này có vẻ khó khăn. Phương Uyên thở dài, nghĩ cách làm thế nào để lấy được sự ủng hộ của ông Hà. Trong khi đó, Nhi bồn chồn không yên. Cô không muốn bó chân ở đây chờ đợi. Nếu Phương Uyên không đàm phán thành công thì mọi thứ sẽ công toi hết hay sao?

Nhi mon men lại phía cửa sổ, thò đầu ra ngoài ngó xuống dưới. Từ đây mà nhảy xuống, không què chân thì cũng gãy tay. Cô không thể mạo hiểm như vậy. Cửa ngoài thì đã khóa. Cô phải làm thế nào thì mới thoát được đây?

Nhi nhoài hẳn người ra ngoài nhìn xung quanh, căn nhà này đã một năm cô không ở, nhưng cô vẫn nhớ rõ từng ngóc ngách. Phòng cô đang bị nhốt là tầng ba, ngay trên đầu cô là phòng gác mái, cũng là nhà kho nhỏ. Có lẽ nhà kho sẽ không bị khóa, chỉ cần trốn được ra ngoài, cô có thể rời khỏi nhà.

Nhi nuốt nước bọt, nhìn xuống phía dưới một lần nữa. Khoảng cách ba tầng nhà không hề thấp, cô hơi sợ độ cao, cả người bắt đầu choáng váng rồi. Nhi tự tát vào má, buộc mình tỉnh táo hơn.

Ngay sau đó, Nhi nhoài người ra ngoài lan can, trèo lên thành gỗ, với tay túm lấy song sắt ở cửa sổ trồi ra của phòng gác mái. Hai tay cô đau buốt, những ngón tay mảnh khảnh níu chặt lấy song sắt, còn cánh tay thì nhức nhối như thể các bó cơ sắp đứt cả ra. Như vậy chưa đủ, cô còn phải trèo lên đó. Đánh đu ở đây chỉ tổ làm mất sức và dễ dàng rơi bẹp xuống đất, mất mạng như chơi.

Nhi liều lĩnh đu người lên. Sau ba lần thử thì chân cô cũng chọc vào được khoảng hở giữa mấy cái song sắt, cả người bám dính cheo leo như con khỉ. Lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi. Nhi buộc mình không được nhìn xuống dưới, cắn răng, dùng sức kéo cả người mình lên tầng áp mái.

- May quá không chết. – Nhi nằm úp sấp xuống sàn, mặc kệ mặt sàn đầy bụi, thở hồng hộc.

Cô không có nhiều thời gian, Nhi chỉ nghỉ ngơi một chốc rồi lại bò dậy, rón rén trốn khỏi nhà. Cô đã thuộc nằm lòng từng đường đi trong căn nhà này, trốn đi đối với cô mà nói chẳng phải chuyện gì khó khăn.

Lê lết về đến dưới tòa chung cư của Yến, ngoài dự đoán, cô gặp được Phong Hải. Vừa nhìn thấy thân ảnh dong dỏng cao và gương mặt đầy vẻ trào phúng của cậu, Nhi đã tức điên lên. Tên dở hơi này lại phá hỏng hết cả kế hoạch của cô.

Nhi xăm xăm phi đến trước mặt Phong Hải, vung tay lên tặng cho cậu ta một cái tát.